Quý Thời Dục biết mình đã lỡ miệng trả lời sai.
Anh định cười logic của Cố Nhiễm nhưng nhận ra mình không cười nổi.
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn của Cố Nhiễm vì chuyện công khai hẹn hò của hai người mà như viết lên mấy chữ “Cục cưng rất đau lòng”, bỗng nhớ đến lúc cô đến văn phòng hỏi anh kết hôn được không.
Dường như không khác gì với bây giờ, chỉ là vai trò của hai người trái ngược nhau.
Lúc đó anh nói với cô, anh chưa có kế hoạch kết hôn.
Nói anh chưa từng cầu hôn em.
Bây giờ đến lượt cô, thừa biết sau khi công khai sẽ có nhiều ảnh hưởng, vẫn kiên trì đến mức cố chấp.
Thậm chí còn vì anh không hợp tác mà giận dỗi.
Quý Thời Dục nhắm mắt lại, rồi mở ra.
Cái nghẹn ứ trong l*иg ngực vì những hồi ức ấy mà mạnh mẽ lan ra, thậm chí anh còn cảm thấy hốc mắt bỗng nóng lên, một cảm giác đau nhói xâm chiếm khắp cơ thể.
Chuyện khiến anh hối hận nhất đời này, chính là chuyện của buổi chiều hôm ấy.
Anh đã từng đánh mất một lần, không bao giờ muốn buông tay một lần nữa.
Cố Nhiễm chợt bị anh ôm lấy.
Anh ấn cô thật sâu vào l*иg ngực, càng ôm càng chặt, đến mức khiến cô bắt đầu cảm thấy không thở nổi.
Cố Nhiễm không hiểu sao Quý Thời Dục lại đột nhiên ôm mình, nhưng anh ôm rất chặt, làm cô đành phải cựa quậy, cố sức giãy giụa một chút.
“Em không thở được.” Cô bảo.
Lúc này Quý Thời Dục mới sực tỉnh lại, chậm rãi nới lỏng vòng tay.
Anh rất hạnh phúc vì Cố Nhiễm đã hoàn toàn chấp nhận mình, rồi lại cảm thấy chuyện này hơi đột ngột.
“Cho anh biết vì sao được không?” Bàn tay to của Quý Thời Dục nâng khuôn mặt Cố Nhiễm lên, ngón tay luồn vào làn tóc mềm mại của cô, cúi đầu hỏi đầy chua xót.
“Vì sao cái gì?” Cố Nhiễm khó hiểu, hỏi lại.
Quý Thời Dục hôn hôn trán cô, bảo: “Ngày hôm qua, và cả… Tối qua.”
Nói đến sáng hôm qua còn được, nói đến tối qua, Cố Nhiễm bỗng bắt đầu đỏ mặt, thẹn thùng nhớ lại hình ảnh cô thôi thúc anh đi vào.
Cố Nhiễm quay ngoắt đi, dùng mu bàn tay để hạ nhiệt trên khuôn mặt rồi mới quay lại.
Cố Nhiễm trả lời nghiêm túc: “Vì em thấy anh cũng tạm được, với lại… Em nhận ra em luôn quên mất một chuyện.”
Chuyện sau khi say rượu lần đầu tiên.
Cô cũng không ngờ mình lại có thể nhớ ra những mảnh vỡ ký ức sau bao nhiêu năm như thế.
Cố Nhiễm: “Nhưng em vẫn thấy hụt hẫng, em thích anh tận bốn, năm năm cơ.”
Quý Thời Dục: “Anh xin lỗi.”
“Vậy thì về sao anh sẽ sống lâu hơn em bốn, năm năm, được không?” Anh hỏi.
Như vậy dường như có thể bù lại thời gian chênh lệch giữa hai người, khiến nó cân bằng hơn.
Cố Nhiễm nghe vậy ngước ngay lên, ngơ ngác.
Cái anh này bình thường vốn đã lớn hơn cô ba tuổi, bây giờ lại còn sống lâu hơn bốn, năm năm, thế nghĩa là cô chết gần mười năm rồi anh mới xuống hố à?
Được anh xuống mồ chắc cô đã lạnh ngắt không còn gì rồi.
Cố Nhiễm: “Em thấy anh tính hơi xa rồi đấy.”
Cô chọc chọc ngực Quý Thời Dục: “Nói miệng thì dễ, nhưng mà anh chết muộn hơn em bao nhiêu năm như thế, anh định đợi em chết để đi tìm cô vợ già quyến rũ khác đúng không?”
Quý Thời Dục: “……”
Anh nghĩ chắc là Cố Nhiễm tính nhầm thời gian rồi, nhưng thấy Cố Nhiễm đã lung lay tư tưởng, đành khẽ thở dài.
“Thật ra còn có một cách nữa.” Anh nhẹ nhàng vòng qua Cố Nhiễm rồi bảo.
Cố Nhiễm vẫn bất mãn vì vẫn có khả năng sẽ tồn tại một cô vợ già quyến rũ, hầm hừ hỏi: “Cách gì?”
Quý Thời Dục hôn hôn vành tai Cố Nhiễm: “Anh sẽ thích em nhiều hơn, luôn luôn thích em nhiều hơn cả em thích anh, được không em?”
Anh xin lỗi vì đã bỏ lỡ năm năm của em, vậy hãy cho anh được dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho năm năm ấy, vượt qua nó.
“Cái này ai mà nói chính xác được.” Cố Nhiễm ngoài miệng thì nói vậy nhưng khóe miệng đã không nhịn được cong lên.
Cố Nhiễm còn đang đắm chìm trong những lời âu yếm, bỗng nhận ra trong áo ngủ của mình có thêm một bàn tay.
“Này,” Cố Nhiễm đè bàn tay kia lại, cảm giác như mình vừa bị lừa, “Anh thích cái kiểu này ấy hả?”
Quý Thời Dục: “Anh xin lỗi mà.”
Nhịn đói đã lâu, một đêm nào đủ đẫy bụng.
…….
Đinh Tắc nói dạo này cả người Cố Nhiễm tỏa ra mùi hương nồng nàn của tình yêu, filter dùng trong ảnh đăng lên hoạt động của streamer cũng toàn hồng phấn, đứng xa tít tắp cũng thấy cô đang cười ngây ngô, live stream cũng thấy cô đang cười ngây ngô, cứ như không có lúc nào là không cười ngây ngô.
“Anh khuyên em hãy đợi qua giai đoạn này hẵng công khai. Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt dễ khiến đầu óc mụ mị, không tỉnh táo. Chẳng may qua giai đoạn này, em lại phát hiện thật ra em chỉ cô đơn, trống vắng lâu rồi chứ không hề thích ổng thì sao.”
“Anh thấy em bây giờ giống vậy lắm nhé.” Đinh Tắc nhìn Cố Nhiễm, nghiêm túc bảo.
Cố Nhiễm: “……”
“Bye, tạm biệt.” Cô ôm StellaLou quay đi.
Đinh Tắc đành phải thở dài rất chi là âu sầu: “Thôi được rồi, chờ sang tháng sau, tin tức cuối năm đã nhiều lắm rồi, em đừng có bắt chước người ta mà đi góp vui.”
Cố Nhiễm: “Vâng.”
Đinh Tắc nhìn Cố Nhiễm, lại nghiêm túc hỏi: “Thật ra hai đứa quen biết, với lại thời gian ở bên nhau từ trước đây không hề ngắn, em có nghĩ đến chuyện cưới xin không?”
Cố Nhiễm: “Cưới xin ạ?”
Cô lắc đầu ngay: “Không ạ.”
Đinh Tắc nhớ đến ảnh Cố Nhiễm thử váy cưới bị người ta đào ra, chống trán hơi đau đầu.
Anh không cản được việc cô phải công khai hẹn hò, nhưng rất rõ ràng là, sau khi công khai sẽ phải đối mặt với áp lực dư luận rất lớn.
Cái đầu tiên, Cố Nhiễm trước đây đến váy cưới còn đi thử rồi mà lại bị người ta đá, bây giờ người ta mới theo đuổi lại có tí tẹo mà đã làm hòa, công khai hẹn hò, cho không cũng đừng lộ liễu thế chứ, có phẩm giá một chút được không, mất hết mặt mũi các chị em phụ nữ.
Đinh Tắc: “Công khai hẹn hò tụt ít fans bây giờ chỉ là thứ yếu. Em đã đọc tiểu thuyết bao giờ chưa? Trong mắt công chúng, em đang là nhân vật chính trong cốt truyện sa mạc lời điển hình trên mạng đấy, bị đào thận, đào tử ©υиɠ mà còn cuối cùng còn HE với tên đàn ông đểu. Bây giờ cốt truyện ấy không còn phổ biến nữa rồi, ai dám viết thì cũng phải chuẩn bị tinh thần bị chửi đi là vừa.”
“Tác giả nhỏ viết tiểu thuyết mạng tự thẩm còn bị chửi đến mức tự kỷ, còn em thì cho mọi người xem hẳn bản đời thực, ngẫm lại hậu quả đi.”
Cố Nhiễm: “……”
Cô nghe xong dẩu miệng: “Nhưng mà là do tự em bỏ đi.”
“Anh ấy không hề biết.”
Đinh Tắc vẻ mặt lạnh nhạt: “Nói với anh làm gì, đi nói với mọi người ấy.”
“Nhưng tiền đề là bọn họ phải tin lời em nói.”
“Mà bọn họ tin thì sao, em vẫn là đứa con gái không có phẩm giá, xứng đáng bị tên đểu ăn không.”
Cố Nhiễm lại: “……”
Cô ôm StellaLou ngã lên sofa: “Sầu cả người.”
“Em đáng thương quá mà.”
“Đồ thối.” Cô chửi một câu.
Đinh Tắc: “Thế em muốn công khai nữa không?”
Cố Nhiễm: “Có.”
Đinh Tắc: “……”
Hết thuốc chữa.
Anh đi từ nhà Cố Nhiễm ra, đúng lúc gặp Quý Thời Dục đang xách túi trái cây.
Đinh Tắc gọi một tiếng “Tổng Giám đốc”, Quý Thời Dục gật đầu đáp lại.
Đinh Tắc nhìn Quý Thời Dục, muốn nói lại thôi.
Quý Thời Dục dĩ nhiên có thể cảm giác được Đinh Tắc có chuyện muốn nói, đứng ở cửa thang máy: “Nói đi.”
Đinh Tắc hít sâu vào một hơi: “Tôi muốn nói là, Cố Nhiễm, con bé thật sự rất thích anh.”
Nhắc tới Cố Nhiễm, khuôn mặt Quý Thời Dục dịu dàng hẳn lên, khóe môi ẩn chứa ý cười: “Ừm.”
Sau đó anh nhìn Đinh Tắc, giọng điệu cũng nghiêm túc: “Tôi biết.”
……
Cố Nhiễm ở nhà chờ Quý Thời Dục về.
Cửa vừa mở ra, cô đã lạch bạch chạy đến.
Quý Thời Dục đón được Cố Nhiễm đang nhảy lên người mình.
Cố Nhiễm ôm cổ Quý Thời Dục, xúc động cọ cọ: “Hôm nay em lên cấp rồi,《Thánh Linh Giang Hồ》của em cuối cùng cũng lên cấp 25 rồi hu hu hu hu hu.”
Càng về sau,《Thánh Linh Giang Hồ》càng khó lên cấp, tuần nào cô cũng kiên trì, nỗ lực không ngừng live stream chơi game luyện kỹ thuật, cùi bắp hôm nay mới lên được cấp 25.
Tuy vẫn là cùi bắp, nhưng lúc nối máy live stream với Vương Đại Hà ít ra không kéo anh xuống mương cùng nữa.
Quý Thời Dục đặt trái cây đang cầm trên tay lên huyền quan, nhìn Cố Nhiễm, dùng giọng điệu tán thưởng rất hợp tác: “Giỏi thế cơ á?”
Cố Nhiễm giương cằm: “Đương nhiên.”
“Anh có tài khoản không, em gánh anh.”
Quý Thời Dục đăng ký một tài khoản.
Tối nay Cố Nhiễm dẫn anh đi đánh game.
Nửa người trên của Cố Nhiễm dựa vào lòng Quý Thời Dục, hai người đều cầm điện thoại trong tay.
Cố Nhiễm tự nhận là dựa vào kỹ thuật hiện tại của mình, gánh tay mơ không chơi game bao giờ như Quý Thời Dục dễ như bỡn, thúc giục Quý Thời Dục học hướng dẫn cho tân thủ, cùng nhau lên đường.
Cố Nhiễm gánh Quý Thời Dục bằng con tài khoản mới lên cấp 25 của cô, bây giờ mới tham gia thám hiểm “Hỏa Diệm Sơn”.
Ngoài chuột lang và bọ cánh cứng ra thì Hỏa Diệm Sơn có rất nhiều quái vật tầm trung. Trước đây lần nào vào Hỏa Diệm Sơn Cố Nhiễm cũng chỉ dám bước hai bước cho đã nghiền rồi chuồn, còn hôm nay dẫn theo Quý Thời Dục, quan trọng thể diện nên nhất định phải toát ra khí thế của đại ca.
“Anh thấy cái con thằn lằn da hổ này không? Nó là quái vật cấp ba đấy, ghê gớm lắm, anh phải cẩn thận đó.”
“A a a a nhanh nhanh nhanh nó đến rồi! Anh lui về sau mau! Chạy ra sau cục đá kia ngay!”
Quý Thời Dục nghe theo chỉ thị của Cố Nhiễm lui về sau tảng đá trong bụi cỏ, ở trong trạng thái ẩn thân.
Cố Nhiễm nhìn con thằn lằn da hổ cấp ba đang lao tới, vừa căng thẳng vừa hào hứng, nuốt nước một một cái.
Lúc trước, chỉ khi nào có Vương Đại Hà đi theo cô mới dám đánh nhau với con thằn lằn da hổ này, hôm nay không có Vương Đại Hà đi cùng, cô phải bảo vệ Quý Thời Dục, chỉ có thể đối phó một mình.
Tới luôn đê!
Cố Nhiễm mặc cả thân toàn trang bị cao cấp nhất, tung ra một chiêu tấn công vào con thằn lằn da hổ đang phun nọc độc.
Một phút sau.
“Hu hu hu tránh xa tao ra đừng cắn tao.”
“Em sắp chết nữa rồi hu hu hu.”
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm bị thằn lằn da hổ rượt đuổi chạy khắp nơi, thanh máu chỉ còn lại có một chấm, đỡ trán.
“Anh đến đây.” Anh nói dứt lời, nhảy từ bụi cỏ ra.
Sau đó Cố Nhiễm cứ như gặp được lính thần từ trên trời đáp xuống.
Quý Thời Dục vừa mới bắt đầu chơi chưa đầy nửa tiếng, đầu tiên là cứu cô ra khỏi cuộc săn lùng của thằn lằn da hổ, sau đó là xử gọn con thằn lằn xấu số ấy.
“Này, ra nhặt đi em.” Ý Quý Thời Dục bảo mấy giá trị kinh nghiệm lấp lánh rơi xuống sau khi thằn lằn da hổ chết.
Cố Nhiễm: “……”
Tự kỷ.
Quý Thời Dục thấy nhân vật trò chơi của Cố Nhiễm không nhúc nhích gì: “Sao em không nhặt?”
“Hừ.” Cố Nhiễm ngồi dậy từ trong lòng Quý Thời Dục, vứt bừa điện thoại lên sofa: “Không chơi nữa.”
Có cùi bắp cũng không thèm của ăn xin, hôm nay nếu cô nhặt mấy giá trị kinh nghiệm này, cô tự khinh bỉ chính bản thân mình.
Quý Thời Dục nhìn Cố Nhiễm đang tự kỷ.
Không thể không bật cười.
Anh giải thích: “Anh chỉ may mắn thôi.”
“Do vừa nãy em chạy bao nhiêu lâu để tiêu hao thể lực của nó mà, không thì anh làm sao đánh chết nó dễ dàng như vậy được.”
Cố Nhiễm liếc nhìn Quý Thời Dục một cái: “Hơ.”
Nói thì hay lắm, tưởng cô là con nít hay gì?
Cô làm người đại diện còn chưa biết đến vụ chạy vài vòng là làm tiêu hao được giá trị thể lực đâu đấy.
Quý Thời Dục: “Chơi một ván nữa nhé?”
Cố Nhiễm: “Không chơi.”
“Thôi vậy.” Quý Thời Dục cũng thoát khỏi trò chơi.
Anh đưa tay kéo Cố Nhiễm vào lòng, sau đó ôm cô đứng lên.
Quý Thời Dục nhận ra độ tự chủ của mình trước mặt cô ở phương diện nào đó càng ngày càng thấp: “Đi chơi trò khác nhé?”
Cố Nhiễm biết anh đang nghĩ gì, mặt vô cảm: “Chơi cái gì?”
Quý Thời Dục cười cười, đi thẳng vào phòng ngủ.
……
Ngày hôm sau là ngày nghỉ.
Cố Nhiễm vừa tỉnh dậy đã với ngay điện thoại, rồi cũng lấy điện thoại Quý Thời Dục ném cho anh.
“Vào nhanh.” Cô vô tình ra lệnh.
Hai người lại đi cùng nhau đến chỗ hôm qua, Quý Thời Dục đánh quái cả đường, Cố Nhiễm cả hành trình chỉ đi sau nhặt kinh nghiệm, giá trị kinh nghiệm buổi sáng tăng vọt.
Cố Nhiễm bây giờ nhặt kinh nghiệp như đúng rồi.
Tối hôm qua bị hành đến khóc, hôm nay kiểu gì cũng phải vào game lấy lại.