Yêu Em Từ Cái Nhìn Đầu Tiên : Khuynh Tẫn Phương Hoa

Chương 12 : Anh Là Tiêu Nại

Nếu cần một ví dụ trực quan nhất cho tốc độ phản ứng cùa Phương Vũ Gia sau khi đọc tin nhắn kia, vậy thì cần phải đợi đến một ngày trời mưa to bão bùng, gió giật đùng đùng, và đến khi mưa tạnh thì phải chạy hộc tốc ra ngoài, tìm một con vật trông hơi khϊếp đảm nào đó trên lưng đeo một cái cục tròn tròn, đứng im nhìn gϊếŧ thời gian. +

Có lẽ đã hơi dài dòng văn tự rồi...

Tóm lại, có lẽ phải tốn đến là một năm thì Phương Vũ Gia mới tiêu hoá được tin nhắn ngắn ngủn chỉ vỏn vẹn ba chữ của Tiêu Nại.

Anh ấy nói, anh cũng vậy.

Anh cũng vậy.

Anh cũng vậy...

Tức là anh ấy cũng muốn gặp cô? Phương Vũ Gia thẫn thờ nhìn điện thoại, cảm giác như trong đầu có muôn vàn con vịt vàng chạy qua kêu quang quác hòng kéo kẻ đang bay vυ't lên Quảng Hàn cung xem thỏ giã bánh dày.

Brrrrr...

Điện thoại rung lên một hồi, tin nhắn lại đến rồi, Phương Vũ Gia hồi thần, rốt cục thì cũng có thứ có ích hơn bầy vịt chỉ biết to mồm kia.

[xn_1234]: Anh ở Trùng Khánh.

Khoan khoan! Cái tiết tấu này... có phải bị gắn mô-tơ vào đít không vậy?

Nhưng mà Phương Vũ Gia nào có để ý đến xhi tiết này, sau khi bừng tỉnh, cô ngay lập tức nhắn trả lời.

[Phương Phương đang chờ được ăn thịt]: Em ở Bắc Kinh, tiếc thật, chúng ta không ở cùng một thành phố nhỉ.

[xn_1234]: Em vẫn là sinh viên nhỉ?

Ở trong ký túc xá của Khánh Đại, Tiêu Nại nở nụ cười đầy vẻ gian xảo, rõ ràng là anh biết rõ nhưng vẫn còn cố hỏi để tỏ vẻ giả trân mà!

Phương Vũ Gia cảm nhận được đầu ngón tay gõ chữ đang run bần bật.

[Phương Phương đang chờ được ăn thịt]: Em là sinh viên năm ba của Đại học Bắc Kinh.

Tin nhắn vừa gửi đi, Tiêu Nại đã hồi âm.

[xn_1234]: Năm nay anh sẽ tốt nghiệp đại học Trùng Khánh.

Khoan, anh ấy học ở Khánh Đại ư? Vậy giọng nói ngày hôm đó... có lẽ nào?

Trái tim nhỏ bé của cô không ngừng đập liên hồi.

Tiêu Nại chợt nhếch môi.

Đúng lúc này...

[xn_1234]: Em có muốn gặp anh không?

Chưa kịp để Phương Vũ Gia hồi âm, thông báo facetime đã choán hết màn hình điện thoại của cô.

Phương Vũ Gia lắp bắp không thành lời.

Chat... chat face với Tiêu Nại?! Cái gì vậy? Đây không phải là mô-tơ nữa, mà là hoả tiễn rồi!!!

Cô vội vã quơ quạng xung quanh nhưng chỉ bắt được một thỏi son dưỡng có màu, không có gì khác cả.

Cái gương! Cái gương đâu rồi?!

Mặt cô lúc này đang trông thế nào? Có tái nhợt như con ma nhịn ăn hai năm mà chết queo vì đói không?

Hay là... kiếm lý do xin rút nhỉ? Hai mặt trái lương tâm giữa tình yêu người và tình yêu mình trong đầu Phương Vũ Gia bắt đầu sắn tay áo, lao vào sống mái với nhau.

Cuối cùng, trong hai tên te tua, nhấc máy nghe luôn và ngay không lạ gì khi là kẻ chiến thắng.

Chat face với anh ấy là cơ hội ngàn năm chỉ có một đó! Giữa việc sợ hãi ngoại hình của mình, Phương Vũ Gia càng sợ sẽ không còn cơ hội gặp Tiêu Nại nữa.

Cô đánh vội thỏi son dưỡng, chỉnh lại tóc tai quần áo rồi ấn trả lời.

Không chỉ bên Phương Vũ Gia hồi hộp, mà phòng ký túc xá của Tiêu Nại cũng gấp gáp không kém,

Tiêu Nại dĩ nhiên biết Phương Vũ Gia rồi, sắc mặt vô cùng điềm nhiên, nhưng những kẻ hóng hớt - nhân vật quần chúng thì không như vậy.

Hách My và Khâu Vĩnh Hầu thì thầm to nhỏ ở đằng sau, như mấy bà bán cá trông thấy mấy tên choai choai, kể cả không choai choai đầu cắt moi.

"Này, không biết chị dâu trông như nào nhỉ."

"Sắp rồi, sắp rồi."

Tiếng kêu của điện thoại khi facetime khá là đặc trưng, vì thế dù có bị Tiêu Nại lườm, ba người bọn họ vẫn cứ liều chết bâu vào.

Và rồi, chị dâu đã chấp nhận chat face.

Giao diện điện thoại của Tiêu Nại thay đổi. Gương mặt xuất chúng của hắn thu nhỏ lại, chỉ vừa vặn trong một cái khung bé ở góc màn hình, mà cả màn hình là một khung cảnh khác biệt hắn.

Vu Bán San thò đầu lên nhìn, hai mắt trố ra.

Lấp ló phía sau có thể thấy được mấy cái màn hình máy tính to đoành, sao cái cách bố trí phòng này, trông cứ na ná cái phòng nào ở trong Trí Nhất ấy nhỉ?

Trọng điểm là người chủ nhân của căn phòng này cơ!

Đó là một cô gái cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp, dường như từ xinh đẹp còn chưa đủ để miêu tả nét kiều diễm của cô gái ấy.

Mái tóc nâu nhàn nhạt xoăn sóng lơi được hất gọn ra sau lưng, để lộ toàn bộ gương mặt nhỏ nhắn, xương hàm rõ nét cũng như cái cổ thon nhỏ và bờ vai gầy gầy với đôi xương quai xanh mê người.

Da cô ấy trắng đến mức khó tin, ngũ quan cũng hoàn hảo đến độ vô thường, chỉ sợ thế giới này sẽ không còn ai có đường nét hoàn hảo hơn cô gái ở trong màn hình.

Sống mũi của cô ấy thon gọn mà thẳng tắp, chếch xuống dưới là đôi môt đỏ mọng nở nụ cười ngại ngùng, đủ để khiến tim của bất kỳ kẻ nào lỡ trông thấy đập lỡ một nhịp.

Đôi mắt xinh đẹp với hàng mi dài cong vυ't của cô ấy hơi cụp xuống, hàng lông mày sắc sảo đậm nét hơi nhíu lại. Nhưng rồi cô ấy mở bừng mắt, nhìn thẳng vào camera, họ cũng trông thấy được đôi mắt lung linh kiều diễm của cô ấy mở ra trước mắt, mang theo ý cười dịu dàng vô cùng.

Thật ra thì lúc này, ngay cả chính Tiêu Nại cũng ngây người.

Anh biết mặt Phương Vũ Gia, nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy phu nhân của mình gần như thế này.

Phía bên kia, Phương Vũ Gia khi vừa trông thấy Nhất Tiếu Nại Hà thực sự là ai, cô đã đơ ta một lúc lâu.

Tóc đen nhánh, đôi mắt sắc sảo, sống mũi thẳng tắp, xương hàm góc cạnh, tất cả đều tạo nên một nam thần tuyệt mỹ. Và cô biết nam thần ấy là ai.

Tiêu Nại, huyền thoại, nam thần của Khánh Đại.

Vu Bán San là người lên tiếng đầu tiên, "Chị dâu, chị dâu... là... là Phương Vũ Gia?!?"

Hả? Phương Vũ Gia nhất thời chưa hiểu chuyện gì, mặt nghệt ra tại chỗ đần thối.

"Anh ở trong ký túc xá với mọi người." Tiêu Nại khẽ khàng lên tiếng giải thích, cũng giơ tay ra ám hiệu để nhóm Hách My im lặng.

"Em... em là Phương Vũ Gia, xin... xin chào mọi người." Phương Vũ Gia bấy giờ mới lắp bắp lên tiếng, mặt cô đỏ lựng, cất tiếng chào mọi người.

Nghe được giọng của Phương Vũ Gia, ba tên quần chúng ngay lập tức ngây ra những phỗng, bay vυ't lên ba tầng mây.

"Chào... chào anh, Nại... Tiêu..."

"Tiêu Nại." Được Tiêu Nại mớm lời, Phương Vũ Gia mặt lại càng đỏ hơn, ngượng ngùng không biết chui đầu vào đâu.

Đây mới chỉ là ra mắt bạn bè nhà chồng, thế sau này ra mắt bố mẹ chồng thì sẽ như nào đây?

Khoan, cô và Nại Hà còn chỉ mới gặp mặt, kết hôn kết ôm gì ở đây cơ chứ ?

Thật đúng là ngượng chín cả mặt mà.

"Chị dâu! Hê hê! Chị nhận ra em là ai không?"

Hách My ló đầu lên, cười ngu ngốc hỏi, phá tan bầu không khí khó xử.

Phương Vũ Gia nheo nheo mắt, chừng hai giây sau thì bật cười toe toét, "Mojata đúng không?"

"Bing boong, chính xác rồi. Chị dâu đoán giỏi quá đi à.."

Phương Vũ Gia bĩu môi, rõ ràng từng nói là mình cao to đen hôi, xong lại lòi ra thành một tiểu bạch kiểm, đúng là giang hồ hiểm ác.

Thấy vậy, Hầu Tử Tửu và Vu Bán San cũng nhao nhao vào theo để Phương Vũ Gia đoán. Phương Vũ Gia đều đoán trúng hết, khiến hai tên dở hơi đó mũi hếch lên tận trời.

"Mà..." Phương Vũ Gia nhìn họ, ngại ngùng lên tiếng.

"Có thể gọi em là Vũ Gia cũng được. Chị dâu... em nghe không quen."

Tiêu Nại bật cười, "Thế thì không được. Phu nhân làm vậy là loạn bối phận mất."

Chỉ một câu, mặt Phương Vũ Gia lại lần nữa đỏ như gấc. Ba người Vũ Bán San cũng cười ngây ngốc, kể đủ thứ chuyện hài khiến Phương Vũ Gia cười không dứt.

"Chị dâu, bao giờ em trở lại Trùng Khánh?"

"Đúng thế đúng thế. Bao giờ vậy?"

Trở lại Trùng Khánh ư? Phương Vũ Gia cười nhẹ, đáp: "Em nghĩ là sẽ còn lâu nữa. Vì sắp tới, bắt đầu năm tư em sẽ lại làm trao đổi sinh một lần nữa."

Phương Vũ Gia trông thấy mặt ba người họ xụ xuống, bật cười, "Em chỉ đi một năm thôi mà."

Tiêu Nại quan sát ba tên ngu ngốc kia, dứt khoát đứng dậy, sau đó bước ra ngoài ban công, đóng cửa lại.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

"Tiêu Nại..." Thanh âm trong trẻo của Phương Vũ Gia vang lên bên tai Tiêu Nại, là gọi tên hắn khiến gương mặt vốn nổi tiếng lạnh lùng của Tiêu Nại không biết từ khi nào vẽ lên một nụ cười.

"Đây có phải là sự thật không?" Phương Vũ Gia đưa mắt nhìn điện thoại mình, thở dài, mọi thứ quá đột ngột, quá bật ngờ, quá phi thường khiến cô không dám rin.

Dù là gọi tên Tiêu Nại, cô cũng thấy thật ngượng ngùng.

"Gia nhi, em thử nói xem."

Nghe thấy Tiêu Nại gọi tên mình, thậm chí là đặt biệt danh dễ dàng như vậy, Phương Vũ Gia có lẽ rốt cục không chịu được nữa rồi, vội vã kiếm cớ, "Em, em có việc rồi. Hẹn anh khi khác nhé, tạm biệt."

Khi Phương Vũ Gia tắt máy, Tiêu Nại còn nhác thấy cái tai đỏ rực của cô.

Thật đáng yêu.

...

Mấy ngày hôm sau, Phương Vũ Gia vẫn cứ như người mất hồn mất vía, làm gì cũng ngơ ngác.

"Gia Gia, này Gia Gia." Nam Thư nhìn cô bạn đờ đẫn của mình, vẫy vẫy tay trước mặt Phương Vũ Gia mấy cái, thấy Phương Vũ Gia không có phản ứng, mới véo nhẹ má cô một cái.

"A!"

Phương Vũ Gia cuối cùng cũng bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn Nam Thư.

"A cái gì mà a, đến giờ ăn trưa rồi. Cậu định ngồi ở giảng đường đến mai à?"

Phương Vũ Gia máy móc gật đầu, thu dọn sách vở bỏ vào túi rồi theo Nam Thư đi ra ngoài, "Nha đầu Y Y ở nhà ăn đợi rồi. Ơ kìa, lại mất hồn rồi."

Nam Thư nhíu mày. Có gì đó mờ ám, không dưng gì mà hoa khôi Bắc Đại nổi tiếng vì tiêu chuẩn lễ nghi lại suốt ngày mất hồn như thế được.

Năm Thu kéo Phương Vũ Gia ngồi xuống bàn ăn, nơi Mộng Y Y đang đợi sẵn. Ngay khi họ vừa định mở phiên toà thẩm vấn thì có một bóng người xuất hiện ở đầu bàn ăn.

Mộng Y Y đưa mắt nhìn lên, là kẻ nào dám phá đám phiên toà?

Ô, tên này là Trương Tu Văn đây mà!

Mộng Y Y dù sao thì cũng bẩm sinh là một người mê trai, vốn định sửng cồ lên, nhưng thấy Trương Tu Văn thì cả người nhão nhoét như bánh đa ngâm nước, chớp chớp đôi mât thèm thuồng dò khắp người Trương Tu Văn.

"Bạn học Trương? Có chuyện gì sao?" Vẫn là Nam Thư tỉnh táo nhất. Cô nhìn Trươmg Tu Văn, nở nụ cười lễ phép.

Trương Tu Văn gật đầu đáp lại, liếc mắt nhìn Phương Vũ Gia, "À, xin lỗi vì đã làm phiền mọi người ăn uống. Chẳng là mình có chút chuyện muốn nói với bạn học Phương."

Nghe thấy nhắc đến mình, Phương Vũ Gia ngẩng đầu, cũng nhớ ra người vừa nhắc đến mình là ai.

"Bạn học Trương, mình lắng nghe đây. Bạn có chuyện gì sao?" Phương Vũ Gia có mức EQ giá trị âm với chuyện tình cảm, trong khi hai tên bên ngoài là Nam Thư và Mộng Y Y không ngừng lườm nguýt hay ra ám hiệu nhắc khéo, Phương Vũ Gia vẫn cứ ngây thơ ngơ ngác như một con bò đội nón.

Mặt Trương Tu Văn đỏ lựng, có rất nhiều người chú ý lại đây lại càng khiến cậu ta ngượng ngùng hơn.

Dù sao Trương Tu Văn và Phương Vũ Gia cũng là một trong những nhân vật phong vân bậc nhất của Bắc Đại.

"Chúng ta có thể gặp nhau nói chuyện được không ? Mình... có chuyện muốn nói."

"Được chứ." Phương Vũ Gia thẳng thắn đồng ý, lập tức mặt Trương Tu Văn liền tươi hơn hoa, rối rít cảm ơn Phương Vũ Gia, rồi quay sang cảm ơn cả Mộng Y Y và Nam Thư rồi mới chạy đi mất.

Bị Trương Tu Văn chen chân, hai người họ cũng quên béng chuyện định hỏi tra xét về chuyện của bạn học Phương mất hồn mất vía mấy ngày nay.