Chuông báo vang lên.
Hết giờ thi đấu.
Điểm số trắng toát của Danh Vãn nói lên sự thất bại thảm hại, cổ động viên cũng không nói gì nổi, ai cũng ngán ngẩm mong rời đi thật nhanh. Trịnh Hoằng ăn một quả cay cú, làm cho tất cả nhẫn nại trong phút chốc tan biến.
Phía Tư Thục thì ăn mừng không thôi, từng đợt pháo giấy nổ lên làm khắp sân băng toàn là các cánh hoa đẹp mắt. Hai đội tiến đến bắt tay giao lưu, khí thế một bên nóng rực, một bên như bị rút hết sinh khí.
"Người trước tệ hại, kẻ đến sau càng thấp kém"
Trịnh Hoằng nghe xong cảm thấy vừa nhục nhã lại nhen nhóm lửa giận ngút trời, hắn đã nhịn đến thế nhưng âm thanh phát ra từ miệng Ninh Huân Thụy lại xem thường không gì bằng, cái ánh mắt cao ngạo chẳng để vào mắt nuốt chửng tất cả.
Cũng đúng, thái độ của thái tử áp bức như thế chẳng trách anh họ hắn, một người dễ nổi nóng liền lập tức chịu không nổi. Còn hắn cố bọc cho mình lớp ngụy trang bình tĩnh thì đã sao? Đến cuối cùng cũng cảm thấy bản thân sắp nhịn không được.
Cũng may bọn người Tư Thục nhanh chóng rời đi trước, nếu không thật sự là lịch sử tái diễn.
#
Cố Tiểu Khả nhận được tin nhắn của anh thì vui vẻ tạm biệt Tô Bội, lại bị cô nàng trêu ghẹo không thôi. Vẫy tay một cái xoay người lại đã thấy Thịnh Tống Văn trước mắt lúc nào không hay.
"Giật cả mình, anh là ma quỷ à"
"Xem em, lúc nào cũng chẳng nói được lời tốt đẹp" Chọc mũi cô một cái.
Tô Bội nhăn mày phủi tay phủ nhận
"Lời tốt đẹp của em không thể nói về anh được, nhưng mà hôm nay không tồi"
Thịnh Tống Văn giang tay ra biểu thị muốn có một cái ôm, còn nháy mắt một cái làm Tô Bội khẩn trương.
"Gì chứ, ôm....gì mà ôm" Lắp bắp như máy lặp từ
Vẫn là đàn ông con trai chủ động thì tốt hơn, vừa rơi vào vòng tay ôm ấp thì miệng của Tô Bội đã không còn cứng được nữa. Nghe rõ tiếng tim đập cũng không rõ là của ai, chỉ biết vòng tay rộng lớn khiến cô không kháng cự nổi.
Cố Tiểu Khả đi phía sau cổng thứ hai của trường, giờ này hẳn là không ai đến đây nhưng lúc cô đi phớt qua hoàn toàn không để ý có hai thân ảnh yểu điệu ở gần mặt hồ bên kia, lẽ dĩ nhiên bọn họ cũng không chú ý đến cô.
"Này, không dám đối mặt với tôi à?" Lệ Đề không ngại dùng lời như vậy đối với Nhã Tinh Tinh
"Tại sao lại không dám, chẳng qua không có cách đối diện trực tiếp" Nhã Tinh Tinh cũng thật không còn cách nào khác
Lệ Đề nhìn lại một lần nữa, đối thủ của cô ta vẫn là tướng mạo này nhưng dường như kiêu ngạo đã giảm bớt, chẳng lẽ...?
"Tôi cũng có nghe chuyện của cô, thật không ngờ là nuôi ong tay áo, bị con nhỏ hèn hạ đâm một nhát"
Không nhắc đến thì thôi, Nhã Tinh Tinh nghe bất cứ cái gì đến Tâm Ngưng cũng cảm thấy dị ứng khắp người.
"Dù hôm nay Danh Vãn thua nhưng xem như Lệ Đề cô không thua, đừng tìm tôi khoe chiến tích"
Chưa đi được bao nhiêu bước thì tiếng nói phía sau vang lên làm Nhã Tinh Tinh sựng lại
"Thái tử chính miệng nói anh ấy đã nói có bạn gái"
Nhã Tinh Tinh sớm đã đoán được chuyện này chỉ là không có cách nào xác nhận nổi, xem ra là Lệ Đề đến tỏ tình đã vô ý được thái tử cho biết.
"Không phải là cô đấy chứ?" Xem phản ứng của Nhã Tinh Tinh giống như nửa ngờ nửa biết, Lệ Đề vẫn muốn đoán mò.
Tiếc là Nhã Tinh Tinh còn thông minh hơn nhiều, dù Lệ Đề có thắng cái danh hoa khôi xinh đẹp của các trường trung học thì thứ cô ta để ý nhất chính là người con gái của thái tử.
Nhã Tinh Tinh mỉm cười thật giả không phân biệt được, nhã nhặn xoay người đáp
"Chuyện của chúng tôi không đến lượt cô quan tâm"
Nói xong liền quay người kiêu hãnh mà đi, dù vậy Nhã Tinh Tinh cũng biết được vẻ mặt xinh đẹp của Lệ Đề đã nhăn nhó cực điểm, đồng thời cũng thành công khiến cô ta cho rằng bạn gái mà thái tử chính miệng thừa nhận là Nhã Tinh Tinh.
Còn người bạn gái thực sự mà Ninh Huân Thụy ngày đêm bên nhau cuối cùng cũng đi đến tìm anh, vừa quen tay thuận tiện mở cửa xe ngồi vào thì bị "bỏng" mắt.
Thái tử đã cởi trần nửa thân trên, da thịt bóng loáng còn thấm ít nước do vừa mới tắm qua gợi cảm đến kì lạ, khiến người ta ngứa ngáy tâm can.
"Ngại ngùng?"
Nhìn ánh mắt lảng tránh của cô anh cũng dễ đoán, thật là đã cùng anh thân mật nhiều lần chưa đến bước cuối cùng nhưng vẫn hay thẹn thùng như thế, đôi khi một nụ hôn má hay một cái ôm cũng đủ làm cô gái nhỏ thoả mãn.
Thái tử thì không chịu nổi, một hai phải ức hϊếp cô thoả mãn thú tính của mình.
"Em mới không có, anh còn không mau mặc áo vào lỡ để cảm lạnh thì sao" lúc nào cô cũng lo cho thân thể và sức khoẻ của anh. Dù thói quen của anh là thế, xem ra sớm phải thay đổi.
Thái tử xoa đầu cô, ánh mắt dịu dàng làm Cố Tiểu Khả như bị câu hồn không tự chủ được hôn anh một cái. Người nọ liền muốn đè cô xuống hành sự thì điện thoại có một chuỗi tin nhắn đến, xem lướt qua liền rướn người cài dây an toàn cho cô.
"Chúng ta đi đâu ạ?"
"Mang em đến xem cuộc sống trước đây của anh"