Thái tử ngồi trong một góc khuất mà mọi người trên khán đài không nhìn tới được, vẫn là không có biểu tình nhưng bắt đầu nhìn về phía Trịnh Hoằng. Không phải vì hắn là đội trưởng mới, mà là vì nghe loáng thoáng đến cái tên này.
Chẳng phải cái tên kia trốn ra nước ngoài cũng họ Trịnh ư? Xem ra muốn đến báo thù.
"Đi thôi"
Hiệp thứ hai Danh Vãn không thay người vẫn cứ như vậy, lạ ở chỗ Thịnh Tống Văn lại không vào sân, cư nhiên có người vào thay.
"Sao lại như vậy, không phải anh ta bị thương rồi đấy chứ" Tô Bội không biết được trên mặt mình đã có bao nhiêu lo lắng, hận không thể gọi một cuộc điện thoại.
"Cậu đừng lo, có thể đây là chỉ là kế hoạch thôi" Cố Tiểu Khả cũng rất mong là như thế.
Gậy bóng vυ't một cái nhanh đến mức không kịp nhìn, chiếc dĩa bóng punk bay một đường nhanh và mạnh. Phòng thủ lưới nhà của Danh Vãn không ngờ lại có đường truyền dài cho nên vô ý bị sượt ngang vai, bóng vào lưới.
"Trời ơi, điên mất"
"Thái tử vạn tuế"
"Đã nói mà, một mình thái tử cũng thắng được"
Cố Tiểu Khả biết anh rất giỏi chỉ là màn này quá xuất sắc, hăng say cổ vũ mà không quan tâm gì nữa.
Trịnh Hoằng ở phía trung lập cũng không nghĩ tài năng của thái tử quả thực trăm nghe không bằng mắt thấy, nhưng từ đầu lại che giấu muốn xem kế sách của bọn họ thế nào, tên ngạo mạn không gì bằng.
Hắn mới không tin kế sách này không kiềm được anh, đảo mắt một cái đồng đội đã hiểu ý. Số 05 thành công chuyền bóng cho thái tử, thì lập tức đội hình lực lưỡng đã vây quanh anh.
Muốn dùng sức mà cướp bóng thì không có lần thứ hai, tuyển thủ của Tư Thục lợi dụng độ nhanh va chạm mạnh hất bọn họ ra một bên, dẹp sạch đường cho thái tử ghi bàn.
Trịnh Hoằng thực sự không thể cứ chạy theo không kịp so với anh, thể lực tận dụng bám riết. Nhưng tay chơi như hắn căn bản không phải đối thủ của thái tử, đến cuối cùng vẫn để cho anh ghi bàn.
"Chỉ có như thế?"
Không ngờ câu đầu tiên Ninh Huân Thụy nói với Trịnh Hoằng là câu này, hắn nghĩ chẳng lẽ năm xưa anh họ của hắn cũng vì nghe được câu này nên mới lao vào đánh người, cũng vì thế mà mới làm ra bao nhiêu chuyện.
Hắn mới không ngu ngốc như vậy, nhẫn nại là cách tốt nhất.
"Chờ xem"
Trước mắt thời gian dành cho hiệp này cũng đã đến phút cuối, Danh Vãn tụ tập thay người cũng chẳng biết có tính toán nào hay gạt người.
"Cậu có nên xem xét vào đội tuyển quốc gia lại lần nữa hay không?" Thịnh Tống Văn quả thật cảm thấy tài năng này không nên chỉ phô diễn ở mỗi sân băng này, nên để vươn ra thế giới.
"Loại sở thích của bản thân, chỉ nên giữ cho bản thân"
Nói cho cùng đây không phải là chuyện anh nên làm, để tiêu khiển thì được. Thịnh Tống Văn đương nhiên biết trách nhiệm to lớn trên người thái tử, cả nhà họ Ninh chỉ có anh, tuyệt đối không được quá sức vì chuyện nào khác, ngoài nối nghiệp gia đình.
"Được rồi, mau kết thúc rồi ăn tiệc thôi"
Anh em chơi cùng trong thành phố này đều đang chờ bọn họ đến ăn mừng, cũng như những năm trước, đặt đồ ăn ở Thiên Ký mang đến toà nhà phụ của bọn họ thường bày tiệc.
Hiệp cuối cùng.
Sức lực bình sinh của mọi người đều đang sử dụng để gào thét, làm nóng không khí khắp nơi. Tầm mắt của thái tử hướng về khán đài, tìm kiếm bóng dáng cô gái của mình. Cố Tiểu Khả vòng tay thành hình trái tim cười ngọt ngào, còn không quên cổ vũ cho anh.
Ngay cả Tô Bội và Thịnh Tống Văn đều nhìn nhau, chẳng ai biết hai người nghĩ gì, cô nàng còn đang nghĩ may là anh không bị thương thật, Thịnh Tống Văn trong đầu toàn là cô ấy sẽ quan tâm mình ư?
Đường trượt dài lại xuất hiện, Danh Vãn cấp tốc phòng thủ, Trịnh Hoằng cùng hai tên khác lao đến tranh giành bóng. Đầu gậy của hắn rõ ràng đã chạm đến trước nhưng nào ngờ Ninh Huân Thụy động một cái liền xoay ngược hướng.
Đạp lưỡi giày nhọn tiến đến tranh giành, môi thái tử cong một cái, cố tình giảm tốc độ để hắn theo kịp. Vυ't một cái bóng đã được truyền sang cho một người khác trong đội, người của Danh Vãn tiến đến kẹp sát nhưng người nọ lách người quá dễ dàng.
Trịnh Hoằng lại phải tiến đến giúp đỡ, vào lúc hắn đến được nửa đường thì bóng lại nằm dưới đầu gậy của Thịnh Tống Văn. Thật sự là tức đến đỏ mắt, vì ưu thế kĩ thuật và kinh nghiệm muốn xoay bọn họ vòng vòng.
Nhóm người Danh Vãn bị chọc đến thành trò cười trong vòng phân nửa thời gian, đến nỗi cổ động viên của họ còn không nói được gì thêm, thật sự tệ hại. Có người liền ganh sang những người khác, cư nhiên hất người đến sát mép sân muốn trút giận.
Vụt một cái, bóng đập vào mũ bảo hộ kẻ gây hấn, làm gã loạng choạng ngã xuống. Còn Thịnh Tống Văn tiếp được bóng đã nhanh chóng ghi bàn, sau đó còn kéo đến một trận cãi vã, bất luận là người ở dưới sân hay ở trên đều không ngừng nói.
Cố Tiểu Khả đứng phắt dậy, cô không hi vọng anh sẽ lại tiếp tục đánh nhau, thái tử đương nhiên là giữ lời không phí sức với bọn họ, năm phút sau hoà giải lại tiếp tục, lãnh đạo trường hai bên cũng ngầm cho qua.
Bước vào giai đoạn nước rút, không bận bông đùa, bên phía Danh Vãn thực không có cách nào theo nổi Tư Thục. Mỗi một người bình thường bên họ đều có ưu thế như Trịnh Hoằng, thái tử và Thịnh Tống Văn lại càng vượt trội.
Một người tách lẻ xuất sắc, hợp lại thành bộ đôi càng phải nói là bất bại, sức bền của Danh Vãn nhanh chóng bị bào mòn, có người còn đứng yên một chỗ.