Vì để tiết kiệm chi tiêu, đợt đi công tác này Hứa Bán Hạ ở lì trong trong bãi xếp gần nhà máy của một người anh em cùng làm bên nghề phế liệu thép, trái ngược hoàn toàn với một Hứa Bán Hạ đã quen sống hưởng thụ của quá khứ. Bãi xếp của người anh em kia bởi vì chuyện kinh tế đình trệ nên sớm đã thanh lý sạch cả kho, vừa khéo đến công nhân cũng có thể cho Hứa Bán Hạ mượn, không cần dùng dùng vàng ròng bạc trắng đi thuê người, chỗ thân thiết thì dễ nói chuyện. Đều làm cùng một nghề, mọi người vẫn hay giao lưu kinh nghiệm với nhau, thế nên tác phong làm việc việc của cấp dưới cũng không khác nhau bao nhiêu. Chờ Đồng Kiêu Kỵ và Tiểu Trần lái xe chở nguyên liệu tới tới, công nhân lúc nào cũng sẵn sàng chờ sửa soạn, xếp hàng vào xe của Đồng Kiêu Kỵ để hắn chở tới xưởng thép, tốc độ cũng không chậm hơn so với Hứa Bán Hạ dùng người của mình thao tác trong kho của mình.
Vật liệu sắp xếp xong cũng không cần dùng ba chiếc container được "cải tiến đặc biết" kia của Đồng Kiêu Kỵ, mà Đồng Kiêu Kỵ cũng bận không kịp, chở hàng không kịp, không thể không gọi những công ty vận chuyển khác. Cũng may chỉ cần chở lên thuyền, về phần trả tiền thuyền cho công ty chuyên chở thì đành khất nợ. Nợ tiền là chuyện hiển nhiên, thành thật trả tiền mới là đồ ngốc.
Trước giao thừa hai ngày, nhà ga, bến xe đều đông nghìn nghịt những người là người, chen chúc trong đó thì thà ngồi ké xe tải của Đồng Kiêu Kỵ từ từ về nhà còn hơn. Trong đầu xe rộng lớn, bác tài Đồng Kiêu Kỵ và Cao Tân Di liến thoắng luôn miệng ngồi phía trước, may mà có cô ấy liên tục nói chuyện, Đồng Kiêu Kỵ cho dù mấy ngày gần đây mệt đến muốn ngất không ngủ gật giữa đường. Hứa Bán Hạ thì cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt, trong lòng còn ôm một đống lớn trận vật liệu thép nặng trĩu, có trời mới biết đầu xuân năm sau có tăng giá được hay không. Nằm ngủ không đủ chỗ, chỉ có thể dùng áo lông đắp kín người, hai tay rụt vào túi áo mà ngồi ngủ. May mà Hứa Bán Hạ rất dễ ngủ, lúc đứng cũng ngủ được.
Buổi sáng xe đi ra từ của của xưởng thép, đi một mạch không dừng, lúc ăn cũng ngồi trên xe uống nước khoáng gặm mấy miếng bánh mì cho qua bữa, mãi đến chiều mới trở lại bãi xếp thân yêu lâu ngày xa cách. Hứa Bán Hạ nhảy xuống xe vận động tay chân cho đỡ nhức mỏi, mắt u ám liếc nhìn bãi xếp đã thanh lý hết hàng cũ, giờ đây xuất hiện cơ man là vật liệu thép từ thuyền thả xuống chất thành đống, trong lòng không vui nổi lấy một chút. Không biết nên gọi chúng là hàng hóa, hay là hàng để trả tiền nợ. Mặc dù trước kia cô tràn đầy tự tin phân tích vô cùng lạc quan cái này thế này cái kia thế nọ trước mặt Triệu Lũy, thế nhưng thị trường phong vân biến ảo [*], hàng chưa bán đi được thì nói cái gì cũng chỉ là nói phét.
[*] Phong vân biến ảo: như gió và mây không có hình dạng nhất định, biến đổi thất thường không lường trước được.
Nhớ tới kế toán được phân phó cho dù trễ đến đâu cũng phải đợi cô trở về, mùa đông ngày ngắn đêm dài, chưa đến 5 giờ chiều trời đã tối, không biết người bây giờ ngồi chờ cảm thấy thế nào, vậy thì xong sớm về sớm, bàn bạc với kế toán xong thì cũng về nên kết thúc công việc của cả năm đi thôi. Đồng Kiêu Kỵ đi dỡ hành lý, còn Cao Tân Di đi theo Hứa Bán Hạ vào văn phòng.
Tiến vào văn phòng ánh đèn ấm áp, Hứa Bán Hạ không khỏi trợn tròn mắt, bên trong xuất hiện bốn cái mũ kê-pi ngồi thành hàng đều tăm tắp, nhưng căn cứ vào cách ăn mặc, cơ thể thấy có hai người của cục công an, hai người còn lại là của bên thuế vụ, Hứa Bán Hạ quen biết một người bên thuế vụ, đó là phó khoa của khoa thanh tra chi cục thuế. Hứa Bán Hạ đương nhiên không phải một người ngoan ngoãn trung thực nộp thuế, nhưng chỉ dựa vào việc những sách vở liên quan đến thuế cô đều thuộc lòng tới mức thể đọc ngược như cháo chảy thì cô tự tin rằng, cho dù là người lão luyện trong sở cũng chưa chắc là đối thủ của cô, sổ sách của công ty cô đứa lên trên, trừ phi là cục thuế có chủ tâm gây chuyện, nếu không thì không có khả năng có vấn đề. Mà dựa vào quan hệ của cô với người từ trên xuống dưới trong cục thuế, lẽ ra sẽ không có người cố ý bắt chẹt cô, như vậy bên thanh tra còn mang theo công an đến, là có chuyện gì đây? Không thể nào là phối hợp điều tra, nếu không sẽ không điều động đến tận công an. Thật là, bên ngoài thì hàng chờ bán chất thành đống như núi, ben trong thì có nhân viên chấp pháp tìm tới cửa, trước sói sau hổ, đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Hứa Bán Hạ miễn cưỡng cười nói: "Phó khoa, làm sao rảnh rỗi mà tới đây? Ngại quá, tôi mấy ngày nay không ở trong thành phố, để anh đợi lâu."
Phó Khoa nở một nụ cười công chức tiêu chuẩn trả lời: "Tôi ở đây chờ cô được đúng hai ngày rồi, cô cũng hay thật, chỗ này trừ kế toán và bảo vệ ra thì chẳng có lấy một người phụ trách nào. Cô ngồi xuống đi, tôi hỏi cô một chút việc."
Hứa Bán Hạ kinh ngạc hỏi kế toán: "Tiểu Trần đâu? Anh ta làm sao không ở đây?"
Kế toán nói: "Tiểu Trần mấy ngày nay vì muốn tăng cân nên rèn luyện quá mức, sốt từ hôm cô đi đến giờ. Sáng sớm hôm qua anh ấy gọi điện nói chờ thuyền đến hoặc là cô trở về thì điện thoại báo cho hắn tới."
Hứa Bán Hạ trong lòng sầu muộn. Tiểu Trần một mực luyện tập nhưng không mập, cô một mực luyện tập nhưng không gầy, người gầy người mập đều buồn phiền.
Phó Khoa đem một chồng chứng từ thanh toán từ đầu năm nay lấy ra giao cho Hứa Bán Hạ, nghiêm túc nói: "Tiểu Hứa, cô xem xem hoa đơn thu tiền của tháng này, trong đó có 10 tấm hoá đơn hạn mức 1 vạn tệ từ một công ty ở Sán Đầu, cô nhớ lại một chút, có chút vấn đề."
Hứa Bán Hạ ngẫm nghĩ một chút, không có ấn tượng gì nhiều, vừa lật chứng từ tìm, vừa cười nói: "Phó khoa, không có vấn đề gì đâu, chuyện phạm pháp loạn kỷ cương từ xưa tới nay tôi chưa làm bao giờ." Rất nhanh đã tìm thấy tờ hóa đơn mà phó khoa chỉ, Hứa Bán Hạ vừa nhìn đã nhận ra, liền nói với kế toán: "Tôi nhớ được vụ buôn bán này là vào lúc vừa hết Tết, chuyển khoản qua mạng, bởi vì tốc độ chuyển tiền thì chậm, mà bọn họ lại không tin tưởng dịch vụ chuyển phát nhanh, tụi tôi vì thế mà còn cãi nhau một trận, anh [*] tìm xem, hoá đơn chuyển khoản chắc là còn."
[*] nhân vật "kế toán" không có từ chỉ giới tính, cũng không có tên, vậy nên mình xưng tạm là "anh".
Kế toán đi lại chỗ tủ hồ sơ bằng sắt để bên trong tìm kiếm mấy tờ phiếu chi lúc tết, quả nhiên Hứa Bán Hạ nhớ không sai, đối chiếu với sổ sách ngân hàng, nhanh chóng tìm được chứng từ chuyển khoản. Trong thời gian này, hai nhân viên c.ảnh s.át ánh mắt như điện nhìn kỹ Hứa Bán Hạ, có thể là để thăm dò biểu cảm trên khuôn mặt cô. Mà hai nhân viên thuế vụ bên này khi thì nhìn giấy tờ này, khi lại lật sổ sách kia, chẳng qua Hứa Bán Hạ cho rằng họ đến cũng chỉ kiểm tra qua loa, không đến để gây chuyện. Bởi vì biết cũng chỉ là mấy việc giấy tờ, trái tim đang treo lủng lẳng của Hứa Bán Hạ cũng được đem xuống, lần buôn bán đó cô làm việc rất đàng hoàng, không có gì để chỉ trích được.
Phó khoa nhận lấy chứng từ từ hai nhân viên kế toán, đúng là cùng một công ty thương mại, hắn với đồng nghiệp của mình liếc nhau, nói: "Cô nhớ lại một chút, có phải cô từng bán cho công ty này đúng không."
Hứa Bán Hạ nghĩ nghĩ, liền nhận lấy Phó Khoa trong tay kia bản có Sán Đầu nhà kia công ty mậu dịch hóa đơn bằng chứng lật xem, một vừa lầm bầm lầu bầu nói: "Không phải tháng này thì là tháng sau, hẳn là cùng một tháng." Mấy lần lật xem, quả nhiên ngay tại tháng này bên trên, hạn mức hóa đơn của Hứa Bán Hạ cũng chỉ có mười vạn tệ, cho nên lúc thanh toán cũng phải làm thành 10 tờ hóa đơn dày cộp.
Phó Khoa mỉm cười, nói: "Tiểu Hứa trí nhớ của cô cũng không tệ."
Hứa Bán Hạ bận bịu cười nói: “Trong vòng một hai năm thì tôi nhớ được, tuy nhiên để lâu quá thì cũng khó tìm"
Phó khoa lật xem một chút, thấy không có gì để nghi ngờ, nói nhỏ với đồng nghiệp thương lượng một chút, mới hắng giọng một cái, nghiêm túc nói: "Tiểu Hứa, tôi chắc cô đã nghe tới vụ án xuất sai hóa đơn GTGT của Sán Đầu gây chấn động cả nước. Căn cứ cấp trên cung cấp khai hóa đơn giả dãy số, mười cái hóa đơn thuế VAT mà cô láy được đều do công ty đối phương lấy bất hợp pháp và không được các cơ quan thuế thông qua, cho nên mấy cái hóa đơn này đều không hợp lệ, không thể dùng để làm bằng chứng, do đó, ngươi nhất định phải nộp bù phần thuế này, cũng theo quy định tiếp nhận xử phạt."
Hứa Bán Hạ không làm, tại sao lại phải nộp bù? Cũng không phải lỗi của cô, lại còn phải nộp cần mười mấy vạn, đừng nói lúc này không có tiền, có tiền cũng không thể giao tiền cho bọn họ oan uổng như thế được, còn có phạt tiền, chắc chẵn tiền phạt cũng không phải ít."Phó Khoa, cái này không phải lỗi của tôi, tôi làm việc gì cũng rất minh bạch, trả tiền mua hàng, đối phương công ty ghi mục tăng trị thuế hóa đơn theo hàng đưa tới, vô cùng có phép tắc. Mà ở đây chúng tôi theo quy định mỗi cuối tháng đều đến cơ quan thuế vụ xác nhận hóa đơn mới có thể làm sổ sách công ty, toàn bộ giấy tờ đều được xem qua. Các anh lúc ấy đều không nhìn ra có vấn đề, bản thân bọn tôi làm sao mà thấy được? Trách nhiệm này không thể nào để một mình tôi gánh được, người nộp thuế phải là công kia mới phải, hóa đơn chỗ bọn tôi đều đã được xác nhận, tôi không cần gánh chịu trách nhiệm này."
Phó Khoa cũng cảm thấy có chút xấu hổ, đều là người quen biết cũ, giờ phút này lại phải không có đạo lý mà giải quyết việc chung, chỉ có khách khí nói: "Tiểu Hứa, lời này của cô cũng không phải không có đạo lý, nếu là trước kia, chúng tôi đều sẵn sàng cân nhắc lại, nhưng lần này lại khác, chỗ bạn bè nên tôi nói thẳng với cô. Quyết định thu hồi thuế làn này không phải là của tổng cục, mà là quyết định của trung ương, là trung ương đưa ra chỉ thị bên công an hợp tác với thuế vụ để đi thu hồi thuế. Công ty Sán Đầu đó bây giờ lặn mất tăm hơi, vậy thì có thể thu hồi thuế ở đâu đây? Cho nên phía trên quy định, ai giữ hóa đơn giả thì thanh toán người đó. Tiểu Hứa, nhìn cô chắc chừng đó tiền cũng không nhiều, ha ha, mười mấy vạn tệ, chắc là không có vấn đề gì."
Phó Khoa bởi vì là bạn bè nên mới nói mấy câu bông đùa, liền đưa mắt liếc đồng nghiệp bên cạnh, người này là một người trẻ tuổi, tất nhiên kinh nghiệm còn non nớt, thấy này liền lãnh túc mà nói: “Theo quy định, lệnh cưỡng chế nộp thuế nhất định phải thực hiện bây giờ, nếu như có vấn đề gì, về sau phản ứng. Sau khi kiểm tra có thể thấy tiền trong ngân hàng của cô cũng không thể trả phần thuế còn nợ này, cho nên cô nhất định phải hôm nay nghĩ cách gom góp tiền mặt để nộp, còn không, theo quy định, cô nhất định phải theo chúng tôi đi một chuyến, lúc nào đem đủ tiền nộp bù thì có thể ra ngoài."
Hứa Bán Hạ giờ mới hiểu được vì sao lại dẫn theo tận hai viên c.ảnh s.át đến, hóa ra là để bắt người, nói đúng hơn là bắt Hứa Bán Hạ. Đây quả thật là không bình thường, nhưng nhìn một nhóm bốn người bọn họ, không hề có vẻ gì là cố ý nhằm vào Hứa Bán Hạ, xem ra cái gọi là làm theo chỉ thị của cấp trên là thật, cũng vì vậy nên chuyện gì họ cũng dám ra tay. Mười mấy vạn, xem ra không thể không phạt, nhưng bây giờ cho dù là một vạn cô cũng không trả được, mười mấy vạn kiếm đâu ra? Trước mắt không nộp tiền cho bọn họ được, đành phải chịu ăn tết ở trong đó một lần, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, Hứa Bán Hạ gượng cười nói: "Phó khoa, tôi có chuyện thương lượng với anh, tôi gần đây tiền đều nằm trong giấy tờ, ngươi nhìn, đây là hóa đơn chứng từ, còn đây là hóa đơn của xưởng thép, cho nên trong tay liền một vạn khối tiền đều không có. Lại nói hiện tại đang ăn tết, dù tôi có muốn lấy thép đem đi bán để trả tiền cho mấy ăn đi chăng nữa, khả năng cũng bán không được, cho nên tôi bây giờ đi về nhà đem nhà đem giấy chứng nhận tiền sỡ hữu nhà đất đưa cho các anh, sang mùa xuân năm sau tôi lại đem tiền tới chuộc về, các anh xem như vậy có được hay không? Nếu còn không được nữa thì tôi cũng không biết phải làm gì .”
Phó khoa khó xử nhìn đồng nghiệp, lại nhìn hai người công an, nói: "Tiểu Hứa, không phải tôi cố ý làm khó dễ cô, chúng tôi cũng phụng mệnh cấp trên, chỉ nhận tiền mặt hoặc chi phiếu. Cô muốn thế chấp giấy tờ bất động sản gì gì đều không được. Hay bây giờ cô nghĩ xem có biện pháp nào không, hỏi mượn họ hàng người quen ít tiền đi"
Hứa Bán Hạ thấy mình đúng là đã nghèo còn gặp cái eo, bằng hữu thân thích đều đã bị cô bòn tiền hết một lượt, giờ còn ai có thể cầm tiền cho cô mượn nữa? Dù cho có cho mượn, thì tầm này ngân hàng cũng đã đóng cửa, có nhà ai lại vô duyên vô cớ để sẵn mười mấy vạn tiền mặt đợi Hứa Bán Hạ cô đây đến mượn chứ? Có thể thấy phó khoa cũng biết nhưng không tiện nói ra miệng, thật ra cô kiểu gì cũng phải đi theo đám bọn họ vào cục c.ảnh s.át dạo một vòng. Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu nói với Cao Tân Di đang sợ hãi đứng ngây ra một bên: "Lát nữa cô cùng A Kỵ qua nhà tôi, đây là chìa khoá két sắt, mật mã là sinh nhật của tôi, A Kỵ biết. Cô gọi hắn cầm giấy tờ bất động sản bên trong đi tìm Phùng Ngộ mượn tiền, tôi dạo này vì đống phế liệu từ Nga kia mà nhưng người có thể cho vay tôi đều vay rồi, cũng chỉ còn có Phùng tổng là bỏ ra được ngần ấy tiền, anh ta lỡ như không có cũngcũng sẽ giúp tôi nghĩ cách. Cô nghe rõ chưa?"
Cao Tân Di gật đầu, trong mắt tràn đầy khủng hoảng.
Hứa Bán Hạ thở dài, lúc gặp vận xui thì đi đường cũng té ngã được, còn có thể thế nào đây: "Tôi đi với các anh đi, có điều phó khoa à, tôi cũng không phải cố tình trốn thuế lậu thuế, các anh đã điều tra rõ rồi, vậy thì miễn xử phạt đi."
Phó Khoa ngượng ngùng nói: "Tạm thời chỉ nộp bù phần thuế bị thiếu, các quyết định xử phạt thì để này hẵng nói đi."
Hứa Bán Hạ thấy khẩu khí của anh ta nhẹ nhàng, nghĩ thầm hẳn là có thể dùng quan hệ khơi thông. Nhưng thế thì làm sao đây, mười mấy vạn đó xem ra là không phải nộp không xong, chẳng biết Đồng Kiêu Kỵ có vay được không, lại nói, còn không biết trại tạm giam là nơi như thế nào, không yên tâm hỏi: "Phó khoa, tôi có thái độ hợp tác tốt như vậy, anh đừng có để tôi ngồi chung phòng với đám trộm vặt gái bán hoa linh tinh gì đó nha?" Một bên nói vừa đi theo ra ngoài, hai công an một trái một phải giữ lấy cô. Hứa Bán Hạ thấy sau khi cả bọn rời văn phòng, Cao Tân Di liền chạy nhanh như mèo rừng nhỏ thoát ra ngoài tìm Đồng Kiêu Kỵ. Chỉ mong Đồng Kiêu Kỵ có thể mượn tiền, chỉ mong không phải ở bên trong đó đón một mùa tết xuân khó quên.
Cậu nhân viên thuế vụ trẻ tuổi làm lái xe, Phó Khoa ngồi phía trước, Hứa Bán Hạ ngồi phía sau, hai bên đều cơ cảnh sát. Phó khoa tự thấy có chút áy náy, quay đầu lại nói: "Tiểu Hứa, cảm ơn cô đã phối hợp công việc của chúng tôi, bọn tôi cũng thật không còn cách mới phải thế này, cấp trên lần này hạ mệnh lệnh ch.ết, không làm không được."
Hứa Bán Hạ bất đắc dĩ nói: "Tôi còn có thể thế nào? Các anh ăn cơm nhà nước, các anh thi hành công vụ, các anh cũng đều là nhân viên chấp pháp của quốc gia, chẳng lẽ đối nghịch với các anh hay sao? Tôi cũng không muốn không có tội lại rước tội vào thân." Thế nhưng trong lòng Hứa Bán Hạ đã sớm đem mười tám đời tổ tông của mấy người đàn ông trong xe nguyền rủa hết một lượt. Những công chức này, mời bọn họ ăn cơm, bọn họ chịu đi là bọn họ nể mặt anh, trong lúc ăn cơm, nhìn thấy đám người cũng phải vứt lương tâm đi mà tôn bọn họ làm ông nội, ấy chớ, hiện tại ông nội không xịn, phải tôn làm cháu trai, cháu trai mới là bảo bối lớn nhất nhà. Đầu năm nay xã hội điên đảo, viên chức thành đại gia nhà giàu, ông nội không bằng cháu trai, ai ghê gớm thì người đó ăn nhiều. Cũng may cuối cùng xã hội tiến bộ, các cháu càng ngày càng bớt quyền hành, Hứa Bán Hạ hiện tại chỉ sợ mỗi một anh thuế vụ một anh công an, không ngờ hôm nay trên chiếc xe nho nhỏ này lại đủ cả, thế còn có thể không ngoan ngoãn sao? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Hứa Bán Hạ âm thầm thề đủ một trăm lần, em đây kiếp sau nếu không làm công chức nhà nước, dùng gia quy xử tội.
Lúc này, Hứa Bán Hạ moi móc trí nhớ, đem những lời nói tục trước kia học được lúc làm may mặc ra mắng đi mắng lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng được cái vào đến bên trong, đãi ngộ của cô quả thực không tệ, ở gian phòng giống như phòng ký túc đại học tám người lúc trước, bên trong đều là mấy người phụ nữ, cũng coi là nhẹ nhàng thoải mái. Đã qua thời gian ăn cơm, Hứa Bán Hạ chỉ có thế chịu đói, khẽ chống tay nhảy lên một cái giường trống, coi như là giảm cân, đi ngủ. Chắc hằn Phùng Ngộ sẽ giúp cô giải quyết vấn đề, dù sao thì cũng không lớn như lúc trước đi vay 600 vạn.
Trong lúc mơ màng, cô nghe thấy mấy cái cô gái cùng phòng khe khẽ bàn luận, đại khái cũng là án thuế Sán Đầu, có thể thấy được các cô ấy cũng là người cùng chung số mệnh. Nhưng các cô có lẽ còn anh em chồng còn ở bên ngoài lo tiền nong, Hứa Bán Hạ cô. . . Không, A Kỵ lẽ không phải anh em? Phùng Ngộ cũng là đại ca. Không có gì đáng buồn cả. Cô vốn là người ngã xuống đất cũng có thể ngủ, lúc này không có chuyện ì làm, bụng lại đói, đi ngủ là cách giải quyết vấn đề tốt nhất.
Nửa đêm tỉnh giấc, không, nào có ai lại tỉnh ngủ đỉnh cao như thế, Hứa Bán Hạ bị đói đến mức tỉnh. Tai cô lúc này vô cùng nhạy, bên ngoài có tiếng bước chân, phòng bên cạnh có tiếng người, còn có một cô gái phòng mình đang nén khóc. Khóc, có gì hay mà khóc, muốn khóc cũng không đến lượt người khác, Hứa Bán Hạ cô đây là người tư cách khóc nhất, cho nên cô tuyệt sẽ không rỗi rãi đi an ủi người đừng khóc, người ta muốn khóc hẳn là có chuyện đau lòng, giải quyết không được thì cứ mặc kệ bọn họ thi ha khóc thế nào thì khóc, khóc được còn giúp bài trừ độc tố, nếu có thể giải quyết thì giúp giải quyết, nếu không tốt nhất là im miệng.
Chỉ là nếu cô không có cách nào ra ngoài, vậy thị trường mùa xuân làm sao thăm dò được đây? Nhưng trời không tuyệt đường người, ra ngoài hẳn chỉ là chuyện sớm muộn. Hứa Bán Hạ bây giờ chỉ thấy dạ dày rỗng tuếch co thắt từng đợt đau đớn. Làm sao tìm được ăn đây? Hứa Bán Hạ nuốt ngụm nước bọt, vô vọng xua đuổi hình ảnh từng xiên vịt quay xinh đẹp xuất hiện trong đầu, để tâm suy nghĩ chẳng biết chân ngỗng trái ngon hơn hay chân ngỗng phải. Không biết thế nào, trong đầu bỗng nhiên hiện lên ngày thuyền máy tràn dầu và bà lão cầm tràng hạt lầm bầm ngu.yền rủa "Không được vãng sinh", năm nay làm ăn bất lợi, thật chẳng lẽ thật sự ứng nghiệm? Nhưng Hứa Bán Hạ lại lập tức bật cười, cái nhảm nhí gì chứ, lòng nghi ngờ thì thần hồn nát thần tính. Năm nay thép giảm giá, bao nhiêu người thua thiệt lỗ vốn, chẳng lẽ bọn họ ai nấy cũng đều đi đổ dầu thải? Cũng không phải vung máu chó làm gì. Nhưng hình ảnh bà lão gầy gò hiện lên giữa đêm trong song sắt làm Hứa Bán Hạ không khỏi ngây người.
Suy nghĩ miên man hồi lâu đến quên cả đau bụng, Hứa Bán Hạ lại ngủ thật say, lần này có mơ, thế nhưng mơ thấy nếu như không phải tiệm bánh mì thơm ngào ngạt thì là bàn hải sản đầy ắp. Những món ngon được nếm trải trong bao năm qua giờ giống như đèn kéo quân trong đầu Hứa Bán Hạ, khiến cho bát bún mọc mà Hứa Bán Hạ năm 6 tuổi được người bà đã mất làm cho chen không lọt
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子