Triệu Lũy trông thấy Hứa Bán Hạ, câu nói đầu tiên là: “Nhìn mặt của cô kìa, lo lắng đến mức không thốt nên lời."
Hứa Bán Hạ nhìn kỹ Triệu Lũy, biểu cảm cũng không khác cô là bao. Mặc dù lúc nãy mình vừa mới thị uy ở nhà cha mình nhưng trong lòng lại cũng không cảm thấy quá dễ chịu, muốn cười cũng không cười nổi, miệng chỉ nhếch lên một chút lấy lệ, nói: "Triệu tổng cũng trông thật tiều tụy."
Triệu Lũy cười nói: "Từ tết Tây đến tết Ta, loại người như chúng ta chẳng phải lúc nào cũng bị kéo vào mấy cái bàn nhậu hay sao? Bây giờ tuy đang đi công tác nhưng vẫn là nợ người ta mấy chầu rượu. Tiểu Hứa, hỏi cô một chút, uống cái gì thì mới tốt cho dạ dày bay giờ?"
Hứa Bán Hạ miễn cưỡng mỉm cười nói: "Mỗi sáng sớm chăm chỉ uống một chén cháo dê, xắt thêm một chút gừng, uống thuốc gì cũng không bằng. Triệu tổng vừa xuống máy bay phải không?"
Triệu Lũy nói: "Cũng không hẳn là vừa xuống, đến nơi lúc chiều, lại phải đi ăn cơm cùng mấy người, bọn họ muốn đi ca hát, tôi lại không đủ sức để đi theo."
Không đủ sức để đi hát, lại đủ sức để đứng đây nói chuyện với cô, cái này rõ ràng là vì hắn đang nghĩ đến chuyện của Hứa Bán Hạ. Nghĩ đến việc này, cô cũng mặc kệ Triệu Lũy có suy nghĩ gì khác, bây giờ tự đến tìm cô nói chuyện, coi như hắn cũng có lòng. Lại nghĩ đến mấy người như Cừu Tất Chính, Ngũ Kiến Thiết hay người cha mà cô vừa mấy gặp, quả nhiên chỉ có Phùng Ngộ với Triệu Lũy mới là người tốt. Hứa Bán Hạ trong lòng hơi trấn an, nụ cười trên mặt cũng tự nhiên lại, nói: "Lúc này mãi cho đến tết xuân là thời gian bận rộn nhất, dù sao cũng cảm ơn Triệu Tổng đã hẹn tôi đến đây. Tôi cũng rất mong được gặp anh nên đã chuẩn bị kỹ càng những gì muốn nói từ trước rồi."
Triệu Lũy cười một tiếng, nói: "Tốt, có điều nói đến chuyện này, chắc tôi và cô đều có cùng suy nghĩ. Cô lẽ nào không hối hận việc lúc trước đã không tận dụng cơ hội, mượn chỗ Lão Tống một vạn tấn sao?"
Hứa Bán Hạ không khỏi cười một tiếng, nói: "Giờ có hối hận thì cũng vô dụng, một phần là do tôi không nghĩ tới. Lúc đó tôi định là làm theo dự định ban đầu, sẽ không ép Lão Tống mua hàng cở chỗ tôi, còn tiền của tôi tôi tự mình kiếm được. Lão Tống giúp tôi nhiều như thế, không thể làm liên lụy tới ông ấy được, ké dài thêm mấy năm nữa cũng không nê. May mà tôi cũng có một khoản không nhỏ, chỉ cần hàng từ xưởng thép đến kho mà thôi, tôi không tin sang năm giá cả sẽ không tăng."
Triệu Lũy khen ngợi mỉm cười gật đầu, nói: "Tốt, rất tốt, tôi chính là có ý này, vốn đang cảm thấy khó xử, sợ nói ra cô lại hiểu lầm, nghe cô nói tôi cũng yên tâm nói tiếp. Một số nhà máy thép tư nhân hoặc các nhà mày liên doanh cũng đã ngừng sản xuất, các nhà máy thép lớn lại chưa hoạt động hết công suất. Công ty cơ bản đã giải quyết được mấy loại hàng tồn kho, trước mắt đang thiếu đi mấy mặt hàng có thể lưu thông trên thị trường, qua tết mà băng tan thì nhiều khả năng thị trượng ở đó sẽ khôi phục vô cùng nhanh chóng, sau đó sẽ dễ dáng xuất hiện hiện tượng khan hiếm nguồn cung, bấy giờ giá cả còn có ảnh hưởng đến yếu tố tâm lý, chỉ cần hét giá một chút, mà trên thị trường lại vừa vặn thiếu hàng, sẽ tạo thành khủng hoảng tính tranh mua. Cô không giống với những người khác, ngươi có mình chồng trận, có mình lắt đặt thiết bị, tôi đoán cô chỉ cần tồn hàng chưa tới một tháng là đã thấy kết quả. Ý định ban đầu của tôi thật ra chính là nếu cô không có đủ tài chính, tôi sẵn sang giúp cô giải quyết một phần hàng hóa, phần còn lại cô tự mình cố gắng giải quyết, mấy điều tôi vừa nói chỉ để tốt cho cô thôi."
Hứa Bán Hạ nghe mấy lời này cảm thấy tim như bị sét đánh trúng, trong lòng thật sự hiểu rõ, mấy lời Triệu Lũy vừa nói đều là thật lòng. Cô còn thể yêu cầu hắn lắm gì nữa? Hắn nói ra những lời này, thật sự là đã vượt quá dự liệu của Hứa Bán Hạ. Không khỏi từ sâu trong đáy lòng thở dài một cái, cũng không còn làm bộ cười, nói: "Tôi chân chính làm vật liệu thép thời gian không dài, nhưng trước kia làm phế liệu, cũng biết một chút giá thị trường. Năm nay phế thép giá cả đều rớt thê thảm như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng thấp như vậy, lẽ ra quốc gia lại không có lộ ra vĩ mô điều tiết khống chế cái gì đòn sát thủ, chẳng qua là gió Tây Bắc thổi hơi mạnh, việc kiểm tra quá tải trên đường cũng đã chặt chẽ hơn, ngoài ra cũng không có tin gì khác, hẳn là sẽ không xuất hiện khủng hoảng tính giá thấp, so với tôi dự tính thấp hơn nhiều. Nhưng tương đối phế thép mà nói, thành phẩm thép giá cả càng là ngã đến quá mức, tôi cũng hoài nghi với giá như thế này liệu xưởng thép còn có lợi nhuận hay không, tiền gia công căn bản cũng không đủ. Cho nên tôi cảm thấy đây là rất không bình thường, giá cũng đã hạ xuống đáy rồi, chắc chắc sẽ nhanh chóng lên lại, nguyên nhân cũng là mấy cái Triệu Tổng vừa mới nói. Cho nên tôi chỉ có thể đánh cược một lần, được ăn cả ngã về không, chẳng qua so với thị trường bây giờ, nếu có thua cũng không đến nổi phá sản, tôi vẫn là có cơ hội Đông Sơn tái khởi."
Triệu Lũy trầm ngâm một chút, nói: “Cô nói không phải không có lý, nhưng tôi cảm giác vẫn chưa ổn lắm, tiền mà cô đặt cược là quá lớn, liệu cô có thể gánh hết hay khôn? Tôi vẫn đề nghị để công ty của tôi gánh lấy một phần, mua hàng chỗ cô với giá cao hơn một chút, đồng thời bù vão phần tiền cô đang thiếu, cô thấy thế nào?"
Cả một buổi chiều Hứa Bán Hạ đều đang nghĩ cách không biết nên trả ơn Phùng Ngộ thế nào cho đủ bây giờ lại thêm Triệu Lũy, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp dù Triệu Lũy có dùng tiền của công ty hắn giúp cô đi chăng nữa. Có điều Hứa Bán Hạ lại quyết định từ chối Triệu Lũy:"Cảm ơn Triệu tổng, nhưng tôi vẫn là không nên chuốc thêm phiền phức cho anh. Thua thiệt năm mưới vạn hay là một trăm vạn chẳng qua cững chỉ là bước thêm năm mươi bước hay một trăm bước, không có gì nguyên tắc tính khác nhau, đối trên tâm lý đả kích càng sẽ không khác nhau quá nhiều. Nói thật, cược cũng đã cược rồi, liền phải đem bảo toàn áp lên, tôi tin tưởng phán đoán của mình, hiện tại lại có Triệu tổng anh khẳng định, tôi lại càng tin tưởng hơn rất nhiều."
Triệu Lũy trong lòng nghĩ đi nghĩ lại, hiện tại Hứa Bán Hạ xuất hàng cho hắn, vốn đã thua thiệt, không bằng liền khẽ cắn môi hung hăng đè ép hàng, chờ sang năm xuân về hoa nở, gỡ vốn thời điểm chỉ có kiếm được càng nhiều."Vậy xem ra thiếu tài chính cũng không phải không thể giải quyết? Trông cô có vẻ đã đặt rất nhiều niềm tin vào việc này."Hứa Bán Hạ cười nói: "Cái này Trung Y gọi là hư hoả tràn đầy, theo góc độ văn nghệ lại gọi là phấn khởi, đâu có liên quan gì tới lòng tin. Mãi đến xế chiều hôm nay tôi mới hạ quyết tâm, chứ trước đó toàn rúc đầu làm đà điểu. Lỗ hổng tài chính đã giải quyết một nửa, còn cần ba trăm vạn, ngày mai tôi lại nghĩ cách tiếp, hẳn là còn ba bốn ngày nữa thuyền mới cập bến."
Triệu Lũy nghĩ thầm, một buổi chiều có thể cầm được ba trăm vạn, cái cô mập mạp này cũng tính là có năng lực lắm, bình thường mượn vài ba chục vạn thì không phải chuyện gì to tát, thế nhưng một lần mượn đến vài trăm vạn, trừ khi là tìm đến đám giang hồ cho vay nặng lãi, nếu không chỉ nhờ ân tình mà mượn tiền người quen, thế thì thật không biết Hứa Bán Hạ còn phải chạy vạy bao nhiêu bạn bè mới có thể mượn đủ ba trăm vạn còn lại. Người khác không giống Triệu Lũy, không biết rõ chi tiết cuộc làm ăn này của Hứa Bán Hạ, chỉ có thể dựa vào cách đối nhân xử thế của Hứa Bán Hạ ngày trước mà tính toán. Xã hội bây giờ, mọi người chỉ cần nói một câu "Anh em thân thiết không nợ tiền nhau" cực kỳ "nghĩa khí" là đủ để đuổi người khác đi. Có thể thấy, danh tiếng của Hứa Bán Hạ hẳn là không tệ, nếu đã như thế, Triệu Lũy hắn cũng không ngại thêu hoa trên gấm."Mấy ngày nay tôi và mấy đứa bạn gặp nhau thường xuyên, để tôi giúp cô xem thử có mượn được ít tiền không."
Hứa Bán Hạ kinh ngạc, "Triệu tổng, anh như thế thì lại khi không lại ôm việc vài thân."
Triệu Lũy cười nói: "Không làm vậy, trong lòng tôi thấy rất áy náy, tình thế của cô bây giờ một nửa là do tôi giật dây tạo thành, làm người dù sao cũng phải có chút trách nhiệm. Lo cái gì, tôi nói là giúp cô nghĩ cách, mượn được hay không còn chưa biết, cuối năm thường không có mấy ai dư dả."
Hứa Bán Hạ ngồi thật lâu cũng không đáp lại, chỉ ngẩn người nhing ly trà, bà mẹ ơi, thế này là thế nào, Triệu Lũy làm thế không có lợi ích đi kèm, hắn vốn nên hất Hứa Bán Hạ sang một bên không để ý tới mới phải, trừ chút đạo nghĩa và lương tâm, Triệu Lũy không có lý để bị gắn chúng một chỗ với cô, cũng chỉ có kiểu không có lý do mà quan tâm này mới mới thực khiến người ta cảm động. Có thể thấy, Triệu Lũy tuy ranh ma, thế nhưng bản tính lương thiện, hoặc bét ra lương thiện hơn so với Hứa Bán Hạ cô đây. Tự vấn bản thân, nếu như cô gặp được loại tình huống này, cô nhất định sẽ nhượng bộ lui binh tránh dây hoạ vào thân. "Triệu tổng, rất cảm ơn anh. Chẳng qua là, chỗ Ngũ Kiến Thiết không cần anh đi đâu."
Triệu Lũy nhướn lông mày kinh ngạc, "Tại sao thế? Ngũ Kiến Thiết mặc dù ăn nói thô thiển, hành động lỗ mãng, nhưng làm người vẫn khá biết điều. Tôi ra mặt có lẽ cũng được, tôi dùng danh nghĩa của bản thân đến hỏi mượn ông ta ít tiền, chắc ông ấy sẽ không từ chối."
Hứa Bán Hạ không muốn thấy Triệu Lũy vì cô mà chịu nhục, đành phải ện xấu hổ của mình kể ra: "Hôm nay có một vị đại ca bởi vì chuyện của tôi, không duyên cớ đến chỗ Ngũ Kiến Thiết biu hắn xỉa xói, tôi đã tự giác xin lỗi anh ấy rồi, không mong Triệu tổng lại gặp chuyện xúi quẩy như vậy. Chỉ cần liên quan đến tiền, dù là ai đi nữa Ngũ Kiến Thiết cũng trở mặt không quen không biết."
Triệu Lũy coi nhẹ lời của Hứa Bán Hạ, chỉ mỉm cười nói: "Lúc đi vay tiền da mặt phải dày một chút, người ta nói gì cũng coi như không nghe thấy, chỉ cần mục đích đạt được mục đích là tốt rồi. Những cái đó cô đừng để tâm làm gì."
Hứa Bán Hạ không đáp, bỗng nhiên phát hiện có lẽ Triệu bởi vì luôn có công ty lớn làm hậu thuẫn, cho nên từ trước đến nay chưa cơ hội trải nghiệm những mặt xấu xí của nhân tính, bởi vì có động cơ lợi ích thúc đẩy, kể cả những người ghê gớm nhất khi đứng trước mặt hắn cũng sẽ ngụy trang cực kỳ chặt chẽ. Diễn một lần hắn có thể không tin, nhưng diễn nhiều lần, diễn lâu ngày, Triệu Lũy không thể không tin, ví dụ như Hứa Bán Hạ cô trong mắt Triệu Lũy là một người thông minh nhiệt tình sảng khoái ngây thơ non nớt, bởi vì cô luôn đem cái mặt tính cách biểu hiện ra cho hắn nhìn. Nếu như Triệu Lũy biết những chuyện cô từng làm qua, có khi nào hắn sẽ sợ hãi đến mức rớt hàm không? Thôi mặc. Triệu Lũy muốn làm thì mặc cho hắn đi mà làm, có lẽ Ngũ Kiến Thiết cũng không đến mức không nể mặt Triệu Luỹ, dù sao thì thể diện của Triệu Lũy lớn hơn một chút so Phùng Ngộ.
Mượn tiền không dễ, vấn đề này Hứa Bán Hạ đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng sự hỗ trợ của các anh em thật sự khiến cô cảm nhận được nắng ấm giữa ngày đông. Tiểu Trần mang tất tần tật tiền hắn chuẩn bị mua phòng cưới tiền và tiền trang trí thiết kế ra, đi theo tiền tiền là mấy vết máu trên cổ Tiểu Trần, hỏi thì hắn không nói, chẳng qua Hứa Bán Hạ đoán chừng đó là do Chu Thiến không đồng ý để hắn đem hết tiền đi, đôi vợ chồng trẻ thế là bắt đầu cãi cọ. Đồng Kiêu Kỵ cũng moi ra được hai mươi vạn, theo hắn nói là hỏi mượn chị gái. Ngườ chú làm bên may mặc của Hứa Bán Hạ biết rõ tính cách mạo hiểm của cô cô cháu gái này, muốn cho mượn lại sợ, bị Hứa Bán Hạ nài nỉ đến tận rạng đông mới đồng ý bỏ ra một trăm năm mươi vạn, nhưng điều kiện cực kỳ hà khắc, lãi cũng không thấp, Hứa Bán Hạ đương nhiên chỉ có cắn răng chịu. Còn lại một ít, chỗ này hai mươi vạn, chỗ kia mười vạn, Hứa Bán Hạ dạo gần đây bét ra vẫn còn chút tiền trong tay, xoay xở một chút không khó.
Bất ngờ là Triệu Lũy thế mà đưa năm mươi vạn cho cô, nói là chính hắn tích cóp được, không nhiều, đỡ được chừng nào hay chừng đó. Hứa Bán Hạ đoán là ở chỗ Ngũ Kiến Thiết không thuận lơi, nhưng kiêu ngạo như hắn, chắc chắn dù có đánh gãy răng hắn cũng không phun ra nửa câu.
Qua cơn khốn đốn này, Hứa Bán Hạ hiểu được bụng dạ của rất nhiều người, cũng từ đó mà biết thêm rất nhiều người đáng để cô dốc lòng đối đãi, ví dụ như Phùng Ngộ, chị Phùng, Triệu Lũy; Tiểu Trần và Đồng Kiêu Kỵ thì vốn đã anh em nói khố, không cần nói nhiều. Nhưng có một vấn đề mà Hứa Bán Hạ không thể giải quyết đó là, chị Phùng chân thành với cô như vậy, thế thì sau này có còn yểm trợ Phùng Ngộ nɠɵạı ŧìиɧ không? Chuyện này tự vấn lương tâm, cô vẫn cứ thấy có chút hổ thẹn.
Mấy ngày cứ như giống đánh trận, vay tiền, đi ngân hàng gửi tiền, liên lạc tàu lai, liên lạc xưởng thép, chuẩn bị hoá đơn. May mà còn có Cao Tân Di lái xe cho cô, lúc cô rời đi xe đi làm việc, mèo hoang nhỏ ở im trong xe phơi nắng đi ngủ, cô lên xe đi ngủ, mèo hoang nhỏ lập tức lên tinh thần phấn chấn lái xe cho cô, cuối cùng còn có thể đem Hứa Bán Hạ đang mơ mơ màng mang tiễn lên máy bay đến Thượng Hải. Không ngờ em gái nhỏ ấy thế mà rất được việc. Rồi Hứa Bán Hạ lại nghĩ, mình trước kia không phải cũng phải làm chân chạy như thế sao? Xem ra anh hùng như Lưu Bang Chu Nguyên Chương toàn giống bụi cỏ bên vệ đường sinh sôi không ngừng như vậy.
Tiền đã xoay sở đủ, phía xưởng thép cũng không yêu cầu phải giao hàng gấp, Hứa Bán Hạ cùng Lão Tống thảo luận sau khi dỡ hàng không vội chuyển cho xưởng thép mà đưa sang chỗ Hứa Bán Hạ trước.
Lão Tống ngày nào cùng lo lắng mà điện thoại cho Hứa Bán Hạ hỏi thăm xem thị trường như thế nào rồi, lỡ như Hứa Bán Hạ không chịu nhận nợ, lúc đó lại chơi hắn một vố bốc hơi khỏi mặt đất ai tìm cũng không ra, vậy người chịu thiệt cuối cùng lại là hắn. Mặc dù trong điện thoại Hứa Bán Hạ luôn luôn vui tươi hớn hở cam đoan với Lão Tống là không có vấn đề, nhất định sẽ không làm hắn thất vọng, nhưng Lão Tống vẫn là cảm thấy có chút bất an, dù sao cũng là một số tiền lớn như vậy, nếu như Hứa Bán Hạ có lặng lẽ chuồn, Lão Tống cũng sẽ không cảm thấy quá ngạc nhiên. Mỗi lần cúp điện thoại là Lão Tống đều muốn thở dài một hơi, đem hết phiền muộn mấy đêm của hắn thở hết ra ngoài. Thuyền cũng gần tới rồi, Lão Tống cũng hồi hộp đến mức tim cũng đều đã nhấc đến cổ họng, Hứa Bán Hạ có cầm tiền bỏ chạy hay không đều phụ thuộc vào mấy ngày nay. Sếp của Lão Tống cũng rất anh minh, có lẽ vì nhận thức được sự việc nên gọi Lão Tống đến để hỏi chuyện , Lão Tống biết gì nói nấy, nhưng mọi người đều là người trưởng thành, đều biết lòng người khó lường, ai biết thời khắc sống còn liệu sẽ có biến hay không?
Cho nên, khi Hứa Bán Hạ điện thoại thông báo cho Lão Tống, nói rằng mình đã tích đủ tiền hàng lại còn đang tren đường bay tới, Lão Tống trong lòng thật sự là trong bụng nở hoa, ngay lập tức chạy tới văn phòng tổng giám đốc để thông báo, còn bị tổng giám đốc cười cho một trận nhưng tổng giám đốc cũng vui vẻ nói sẽ đãi cô một bữa tối xem như cảm ơn Hứa Bán Hạ. Tất cả mọi người cảm thấy cô gái trẻ này tuy đang gặp khó khăn nhưng vẫn rất biết giữ chữ tín, người như cô bây giờ rất hiếm có. Như Hứa Bán Hạ suy đoán, lần này rất có khả năng cô sẽ phải chịu thua lỗ, thậm chí là lỗ nặng, nhưng dù sao vẫn sẽ móc nối được quan hệ với công ty của Lão Tống, dù cho thua thiệt, về sau cũng có cơ hội lấy lại vốn. Cô giữ chữ tín với công ty của Lão Tống, mà lại là thuộc về liệt hỏa thử chân kim đại nạn thấy chân tình được đến kia một loại.
Lão Tống phấn khích đến nỗi tự mình lái xe đến sân bay đón Hứa Bán Hạ.
Hứa Bán Hạ từ đầu đến cuối chỉ biết ngủ thẳng cẳng, mấy ngày nay loay hoay chổng vó, vất vả lắm mới có một giấc ngủ bình yên, cho lúc máy bay hạ cách vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mơ mơ màng màng mở to mắt xuống máy bay, cuối cùng lại bị Lão Tống bắt lại . Lúc này mới chớp chớp mắt, cười nói: "Uầy, Lão Tống đấy à, không ngờ là ông lại đến tận nơi đón tôi á nha. Thật ra tôi cũng không cầm tiền mặt trên người, chắc sẽ không gặp chuyện gì đâu, làm phiền ông rồi."
Lão Tống thấy Hứa Bán Hạ đối với mình vẫn là thái độ quan tâm kính trọng như vậy, cảm thấy rất dễ chịu, lại thấy cô mặt mày không phờ phạc, không khỏi thay Hứa Bán Hạ cảm thấy mệt mỏi: "Tiểu Hứa, mấy ngày nay chạy chuyện tiền, chắc cũng vất vả lắm phải không? Làm khó cô rồi."
Hứa Bán Hạ đương nhiên liền phải bọn hắn biết điểm này, nhân tiện nói: "Đúng vậy, nếu không phải vì gần tới tết, số tiền này hẳn không phải là vấn đề lớn nhất, chỉ là cuối năm nên mọi người đều tổng kết sổ sách, chỉ có thể mượn tiền để không của mấy người quen. Bây giờ thì ổn thỏa rồi, cuối cùng vẫn không làm chậm trễ việc của mọi người, tôi chỉ sợ nếu cuối cùng không kiếm đủ tiền lại làm cho ông khó xử mà." Một bên nói một bên lật bao đem mớ chi phiếu giao cho Lão Tống.
Lão Tống cảm kích, nếu như Hứa Bán Hạ chỉ là lời nói ngoài miệng mà lại không mang theo tiền, Lão Tống với kinh nghiệm sa trường đầy mình đương nhiên sẽ chỉ nghe cho lấy lệ, có điều tình hình bây giờ lại khác, hiện tại Hứa Bán Hạ xuất hiện chẳng khác gì là vị cứu tinh của hắn. Lão Tống nói: "Tiểu Hứa, cực cho cô rồi, việc cô làm chúng tôi nhất định sẽ nhớ kỹ. Tổng giám đốc nói tối nay mời cô một chầu, nhất định phải phải cùng cô không say không về."
Hứa Bán Hạ nghe mà không biết nên vui hay buồn, cả môt canh bạc chỉ để đổi lấy một bữa ăn tối, nhất định phải ăn cho đã mới được. Chẳng qua ngoài miệng vẫn là rất khiêm tốn nói: "Lão Tống, nhất định là nhờ ông nói giúp tôi mấy câu với tổng giám đốc, nếu không thì giám đốc làm sao có thể biết Hứa Bán Hạ tôi là ai chứ. Cám ơn ông nhiều lắm, ông đối với tôi tốt như vậy, lại còn giúp tôi gánh chịu rủi ro nữa. Đạo lý làm người tôi vẫn hiểu, Lão Tống ông cứ việc yên tâm."
Lão Tống xúc động mà nói: "Tôi yên tâm mà, chỉ cần là cô là tôi yên tâm rồi. Gần đây công ty của tôi có mấy người nói chuyện phiếm với nhau, nói vì giá cả rớt xuống quá mạnh nên đâu đâu cũng thấy mấy người lật lọng, chỉ có cô vì tôi mà giữ chữ tin. Giờ đây bọn họ lại nói ngược lại, nói phương án hoạt động này rất tốt, đáng để phát triển. Tiểu Hứa, thiệt thòi của cô lúc này chúng tôi đều biết, cô yên tâm, công ty của chúng tôi sẽ không bạc đãi cô, ra tết cô chắc chắn sẽ kiếm lại ngay thôi."
Hứa Bán Hạ bận bịu liên tục gật đầu, nói: "Cảm ơn Lão Tống, nhờ có mấy lời này của ông, giờ tôi có thể yên tâm ăn tết rồi. Chẳng qua tôi còn có một cái yêu cầu nho nhỏ, chắc ông từng nghe qua rồi, chúng tôi làm thép phế liệu ben trong có rất nhiều mánh khóe, nào là trộn mấy loại phế liệu vào với nhau, đặt thêm nước lên xe, chắc chắn giá sẽ chênh lệch không. Không sợ ông chê cười, lúc đầu đã định sẽ giao hàng tại xưởng thép, không bằng các ông giao cho tôi ngay tại bến luôn có được không ? Để tôi giở ra một ít mánh khóe, lấy lại được một ít tiền vốn, lỗ thì cũng lỗ ít hơn một chút. Lão Tống, cái này là một chút tâm tư nhỏ của tôi, nếu như ông không tiện thì cứ nói, do tôi đang nghĩ, thật ra việc này cũng giúp cho các ông bớt đi một việc, đỡ khỏi phải đến xưởng thép kiểm tra giao hàng."
Lão Tống vừa lái xe, một bên cười nói: " Cũng chẳng phải là việc gì lớn, huống chi tiền cô cũng đã giao rồi, chúng tôi còn có lý do gì mà không thả hàng? Đợi đến lúc ăn với giám đốc thì nhớ nói một tiếng, chắc chắn không có vấn đề."
Hứa Bán Hạ đương nhiên biết không có vấn đề, nhưng nàng luôn luôn cho rằng, làm người đều không cần quá coi trọng mặt mũi, ai cũng chỉ lo đi tìm danh lợi, chỉ cần sơ sẩy một chút là đã bị người khác đá bay rồi. Cho nên chuyện này chỉ cần mở lời hỏi trước chắc chắn đối phương sẽ cảm giác được tôn trọng, cảm giác rằng mình là người nắm quyền, chắc chắn sẽ vì thương người mà cho phép. Về sau bọn họ sẽ không sợ bị Hứa Bán Hạ uy hϊếp, sẽ chỉ cảm thấy đứa bé này còn rất thành thật, làm việc lại rõ ràng nhanh nhẹn, rất đáng để nâng đỡ. Với thái độ như thế này, Hứa Bán Hạ dễ dàng kiếm lợi cho mình.
Tổng giám đốc lúc ăn tối có muốn khen thì cũng chẳng biết phải khen gì, là giám đốc tất nhiên không thể thả mình ăn uống say sưa với Hứa Bán Hạ được. Chẳng qua chỉ là một nghi thức nhỏ, nói qua nói lại cũng toàn là lời khách sáo, tiếp đãi khách hàng trước sau đều giao cho nhân viên làm cả. Nhưng cái kiểu nghi thức này lại bắt buộc phải có, ý muốn nói, Hứa Bán Hạ đã được tổng công ty duyệt, sau này có thể tiếp tục hợp tác. Cho nên sau đó tiệc tối kết thúc, Lão Tống cùng Hứa Bán Hạ đều rất vui vẻ, lại đi tìm một quán rượu địa phương, lúc này mới đúng là cùng anh em tốt uống rượu.
_____________________
Dịch: Tiêu Tương Phi Tử • 潇湘妃子