Cô chớp đôi mắt to, nhìn mẹ cùng Bảo Sơn, ngay cả bé con Bảo Nhạc cũng đang ngước đôi mắt tròn xoe ngồi “xem diễn” ở một bên.
Thích Ngọc Tú cảm thấy dường như mình đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn, qua hơn nửa ngày sau, rốt cuộc mới mở được miệng, cô nói lắp: “Ý của con là, bọn họ vì tranh nhau quả táo, cho nên đã đem mấy thứ này ném xuống.”
Bảo Châu gật mạnh đầu.
Thích Ngọc Tú: “…”
Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên nói cái gì!
Có điều cô sẽ không hoài nghi lời con gái nhà mình nói, Bảo Châu có thể nói khoác lên trời xuống biển, nhưng con bé chưa bao giờ học được cách nói dối.
Hơn nữa, khi nghe Tiểu Bảo Châu nói, những người này còn ghét bỏ đồ ăn, cô lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cứ lẳng lặng ngồi im một chỗ như vậy mà hoang mang…Những người đó lại ghét bỏ…. ghét bỏ đồ ăn ngon như thế này ư?
Tiểu Bảo Châu đã chịu đả kích vô cùng lớn, đến ngay cả mẹ của cô bé cũng vậy.
Đả kích mà Thích Ngọc Tú đang chịu, cũng không nhỏ hơn so với Tiểu Bảo Châu.
Cô đè đè huyệt thái dương, đờ đẫn đứng dậy nói: “Mẹ đi làm cơm chiều.”
Tiểu Bảo Châu giống như một cái cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau mẹ cô bé, lắp bắp như con chuột nhỏ nói: “Mẹ ơi, con làm mất thật nhiều quả táo.”
Thích Ngọc Tú quay đầu lại nhìn về phía cái đuôi nhỏ, xem bộ dáng cô bé con đang buồn bã, nhịn không được khom lưng nhẹ nhàng xoa đầu con bé nói: “Không sao mà. Con mang về nhiều đồ vật tốt như vậy. Toàn là những đồ có tiền cũng không dễ dàng mua được.”
Cô lại ngẫm nghĩ một chút, lên tiếng khích lệ: “Bảo Châu rất giỏi.”
Miệng nhỏ của Bảo Châu cong lên, khóe miệng nhếch lên cao thật cao. Cô bé cười rất vui vẻ.
Cô bé lại dịu dàng nói: “Ngày mai con lại đi tìm cây hạt dẻ, nếu tìm thấy cây hạt dẻ, chúng ta liền có hạt dẻ ăn.”
Món ăn nào có thể ăn no, đó chính là món ăn ngon tuyệt vời.
Thích Ngọc Tú: “Nếu như con tìm được, đừng tham nhiều, thời điểm hái nhớ cẩn thận một chút, cẩn thận gai đâm vào tay. Chờ mấy ngày nữa mùa trồng vội gặt vội kết thúc, mẹ sẽ đi hái.”
Bảo Châu cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”
Thích Ngọc Tú cười nói: “Được rồi, mở tiệc đi, mẹ hâm lại đồ ăn cho nóng là có thể ăn.”
Vừa dứt lời, liền nghe được ba thanh âm nuốt nước miếng vang lên.
Tiểu Bảo Sơn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Mẹ, con ăn bánh bột ngô là được rồi, con……”
Còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.
Thích Ngọc Tú: “Không được nói những lời như thế, cả nhà chúng ta ăn gì đều là cùng nhau ăn. Nếu con cứ như vậy, mẹ sẽ tức giận đấy.”
Bảo Sơn lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con nghe lời.”