Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 43: Không khóc, nói cho Thập ca biết đệ té ngã ở chỗ nào?

Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thừa An sau khi lấy được ngọc bội lại có được tươi cười, Dận Nga sờ sờ trên người của mình và phát hiện bản thân không mang theo ngọc bội nên quay đầu nhìn về phía Dận Đường.

“Có chuyện gì?” Dận Đường phát hiện được tầm mắt của Dận Nga nên mở miệng hỏi, giây tiếp theo thì nhìn thấy Dận Nga duỗi tay lại đây để gỡ ngọc bội đang đeo ở trên mình ra.

“Thừa An đệ……” Dận Nga còn chưa kịp đem ngọc bội vừa mới cầm tới tay mượn hoa hiến phật thì đã bị Dận Đường một lần nữa lấy ngọc bội về nên hắn lập tức nói, “Cửu ca, tại sao huynh lại nhỏ mọn như vậy? Còn không phải là một khối ngọc bội sao, đưa cho Thừa An thì có sao đâu chứ?”

Dận Đường trợn trắng mắt liếc nhìn Dận Nga: “Gia muốn tự tay đưa có được không? Không cần đệ nhiều chuyện.”

Hắn không thiếu tiền đương nhiên cũng sẽ không để ý đến một khối ngọc bội, nói xong thì hắn cầm ngọc bội quơ quơ một chút trước mắt Thừa An ra hiệu Thừa An tự lại đây lấy.

Thừa An đã sớm quay đầu qua từ khi Dận Nga kêu cậu cho nên lúc này nhìn thấy ngọc bội trên tay Dận Đường cậu lập tức tay chân linh hoạt bò từ trên đùi của Dận Chỉ xuống dưới.

Thừa An đi đến trước mặt Dận Đường trước nhưng không trực tiếp duỗi tay bắt lấy mà là nhìn Dận Đường mở miệng kêu: “Ca ca.”

“Cho đệ.” Dận Đường vốn muốn giơ ngọc bội lên chơi đùa với Thừa An một chút nhưng khi nhìn vào bộ dáng ngoan ngoãn của Thừa An thì hắn lập tức thu lại một chút điểm xấu thú vị này và trực tiếp đưa ngọc bội cho Thừa An.

“Ca ca tốt nha……” Sau khi Thừa An cầm lấy ngọc bội và cầm hai cái ngọc bội chạm vào nhau sau đó phát ra âm thanh dễ nghe khiến Thừa An cười khúc khích khi nghe thấy.

Đứa nhỏ vui vẻ luôn đơn giản như vậy, tuy rằng Dận Đường không hiểu cái này có gì buồn cười nhưng hắn bị lây bởi cảm xúc vui vẻ của Thừa An nên khóe môi hơi cong lên một chút.

Leng keng ——

Thừa An nâng tay nhỏ lên và tiếp tục cầm hai cái ngọc bội chạm vào nhau, cậu vừa nghe âm thanh vừa nở nụ cười.

Dận Tự nhìn gương mặt tươi cười vô tư vô lự của Thừa An, vẻ mặt ôn hòa và vẫy tay nói: “Thừa An.”

Nghe thấy giọng nói của Dận Tự, Thừa An lộc cộc chạy chậm đến bên người hắn và sau khi kêu một tiếng ca ca thì va chạm hai cái ngọc bội lại cho hắn nghe.

“Thật là dễ nghe.” Dận Tự nói xong thì mới gỡ ngọc bội trên người mình xuống đưa cho Thừa An.

Lúc trước không biết Thừa An thích ngọc bội nhưng bây giờ Dận Tự đã biết nên tự nhiên sẽ không bủn xỉn một khối ngọc bội.

Nhìn thấy lại có thêm một khối ngọc bội, Thừa An “Oa” một tiếng sau đó lập tức cầm lấy rồi ngọt ngào kêu Dận Tự một tiếng rồi vui vẻ va chạm ba cái ngọc bội vào nhau.

Có lẽ là vì rất vui nên Thừa An trực tiếp chạy ở trong noãn các, cậu vừa chạy vừa cầm ngọc bội chạm vào nhau kêu leng keng leng keng.

Bây giờ Thừa An có thể tự đi một mình trong một khoảng gian ngắn nhưng khi chạy lên thì thân thể vẫn còn hơi lảo đảo bộ dáng lúc ẩn lúc hiện nhìn trông rất thú vị.

Dận Nga cười rộ lên khi nhìn Thừa An và sau khi cười xong hắn mở miệng nhắc nhở: “Đệ chạy chậm một chút, đừng ngã.”

Dận Nga không nói lời này thì còn tốt nhưng hắn vừa dứt lời thì Thừa An đang chạy tới chỗ của Dận Đường đột nhiên chân trái quấn lấy chân phải và thân thể ngã về phía trước.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy mọi người ở đây đều hoảng sợ, ngay sau đó lập tức sôi nổi đứng dậy. Tuy nhiên vẫn là Dận Đường cách Thừa An gần nhất kịp lúc duỗi tay đỡ trước khi Thừa An té ngã.

Phanh ——

“Té ngã ở chỗ nào?” Nghe thấy tiếng vang nhóm người Dận Nga sốt ruột vây quanh lại đây.

“Không té ngã, huynh đỡ……” Dận Đường còn chưa kịp nói xong thì Thừa An ở trong vòng tay của hắn đột nhiên “Oa” một tiếng khóc lên.

Vốn dĩ Dận Đường cho rằng bản thân đỡ kịp lúc nên không làm Thừa An té ngã nhưng khi nghe được tiếng khóc của Thừa An thì hắn hơi mờ mịt.

“Cửu ca, huynh thật đúng là. Ở gần như vậy mà cũng không đỡ kịp được một đứa trẻ!” Sau khi Dận Nga oán trách một câu rồi ngồi xổm xuống ôm Thừa An vào trong lòng ngực, “Không khóc, nói cho Thập ca biết đệ té ngã ở chỗ nào?”

Thừa An bị Dận Nga ôm vào trong lòng ngực sau đó hô một tiếng “Ca ca” rồi khóc càng thêm lớn tiếng.