Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 44: Nghe ca ca nói ngọc bội có thể sửa lại rốt cuộc Thừa An cũng gật gật đầu và sau đó một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười.

Dận Nga vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Thừa An khóc nên sau khi dỗ dành thì lập tức hơi không biết làm gì, hắn không thể không nhìn về phía Dận Tự: “Bát ca, làm sao bây giờ?”

Dận Tự còn chưa kịp trả lời thì Dận Chân đứng ở bên cạnh nhìn Thừa An khóc đến khuôn mặt nhỏ đều đỏ lên, hắn trực tiếp ôm lấy Thừa An và ngồi xuống ở cái ghế bên cạnh: “Đệ khóc cái gì?”

Giọng nói của Dận Chân hơi nghiêm khắc, sau khi Dận Nga nghe thấy thì muốn nhắc nhở Dận Chân đừng hung dữ như vậy thì thấy tiếng khóc của Thừa An đã dừng lại.

Thừa An khóc đến mức vành mắt đều hơi đỏ lên, sau đó cậu hít hít cái mũi rồi ủy khuất kêu: “Ca ca……”

Dận Chân giơ tay giúp lau nước mắt ở trên mặt Thừa An, giọng nói của hắn cũng tự nhiên nhỏ xuống: “Đệ té ngã chỗ nào? Đau ở đâu?”

Được người hỏi Thừa An lắc lắc cái đầu nhỏ sau đó giơ tay lên nói: “Hư ô ô…… Hư nha……”

Thì ra là vừa rồi khi Thừa An té ngã đã được Dận Đường đỡ lấy kịp thời nên người không có bị ngã nhưng ngọc bội ở trong tay lại đυ.ng phải chân ghế dựa mà Dận Đường đang ngồi nên âm thanh vừa rồi chính là âm thanh của ngọc bội đυ.ng phải ghế dựa.

Sau khi phát hiện ngọc bội bị rơi xuống vỡ nát và nghĩ đến đây là do ca ca đưa nên cậu lập tức cảm thấy đau lòng lúc này mới khóc.

Dận Chân kiểm tra qua xác định Thừa An không có việc gì, hắn chỉ thấy ngọc bội trong tay Thừa An có một cái bị vỡ rồi nên nhỏ giọng nói: “Không có việc gì, chỉ là một khối ngọc bội mà thôi.”

Mấy người Dận Nga ở bên cạnh phát hiện quăng ngã là ngọc bội mà không phải là Thừa An đều cùng nhẹ nhàng thở ra. Khi Dận Đường nhìn thấy bị quăng ngã chính là ngọc bội mà hắn đưa cho Thừa An thì càng hào phóng nói: “Cái này có gì mà khóc, ngày khác Cửu ca lại đưa cho đệ một cái khác.”

Dận Đường không thiếu tiền nhưng ngày thường cũng không có nhiều người có thể tùy tiện móc tiền từ trong túi của hắn ra. Bởi vậy có thể thấy được hắn vẫn rất là hào phóng với người đệ đệ Thừa An này.

Thừa An không lại giống như vừa rồi giống nhau lớn tiếng khóc nhưng mà nhìn trong tay tam khối ngọc bội chỉ còn hai khối, giọng mũi vẫn mang theo tiếng khóc nức nở rất nhỏ.

Thấy chỉ vì một cái ngọc bội mà có thể làm Thừa An ủy khuất như vậy, Dận Chân tiếp tục ôm Thừa An bằng một tay và một tay khác thì cởi xuống ngọc bội đang đeo ở bên hông rồi đưa cho Thừa An.

Trí nhớ của Thừa An rất tốt, cậu còn nhớ rõ lúc trước Tứ ca không cho bản thân túm ngọc bội ở bên hông cho nên sau này cậu vẫn luôn không có động tới ngọc bội ở trên người Tứ ca.

Lúc này thấy Tứ ca chủ động đưa ngọc bội cho bản thân, Thừa An sửng sốt một chút.

“Đệ không cần sao?” Nhìn thấy Thừa An không cầm nên Dận Chân hỏi.

“Muốn.” Vừa mới khóc xong nên giọng nói càng thêm mềm mại, cậu nói xong lập tức vươn tay nhỏ cầm lấy ngọc bội.

Vốn dĩ mọi người cho rằng Dận Chân lại cho Thừa An thêm một cái ngọc bội là có thể dỗ dành đứa nhỏ vui vẻ nhưng không ngờ rằng Thừa An lại còn quay đầu nhìn về phía cái ngọc bội bị vỡ nát kia.

“Được rồi, trưng cái khuôn mặt nhỏ kia cho ai xem đây? Huynh kêu người cầm cái ngọc bội này sửa tốt lại rồi đưa lại đây cho đệ là được chứ gì?” Giọng điệu của Dận Đường không được tốt lắm nhưng trong lòng thật ra lại rất kiên nhẫn.

Rốt cuộc bị vỡ chính là ngọc bội mà hắn đưa, biểu hiện của Thừa An cũng coi như là rất để ý đến đồ vật mà hắn đưa. Ngược lại nếu ngọc bội mà hắn đưa bị vỡ mà Thừa An lại không có phản ứng gì, tuy rằng hắn không đến mức so đo với một đứa trẻ nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có một chút không thoải mái.

Thừa An nghe thấy lời Dận Đường nói và chớp chớp mắt nhìn hắn.

Nhìn đến dáng vả này của Thừa An, Dận Tự mới kêu thái giám vừa mới nhặt mảnh vỡ của ngọc bội lên kêu lại đây rồi giải thích: “Ngọc bội này không vỡ nát hoàn toàn nên có thể tìm người sửa nó lại……”

Nghe ca ca nói ngọc bội có thể sửa lại rốt cuộc Thừa An cũng gật gật đầu và sau đó một lần nữa lộ ra gương mặt tươi cười.

Sau sự cố này mọi người cũng không dám lại để Thừa An xuống đất chạy nữa, mà là đặt Thừa An ở trên giường rồi cầm một ít đồ chơi nhỏ chơi đùa với cậu.

Có lẽ là do lúc nãy đã khóc một lúc nên sau khi Thừa An chơi với các ca ca thì cái đầu nhỏ bắt đầu gật gù một chút một chút, sau đó cả người trực tiếp dựa vào trên người Dận Chân và ngủ thϊếp đi.