Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 36: Thừa An cong cái miệng nhỏ lên và trong lòng nghĩ rằng thì ra ca ca thật sự biết bay a……

Thừa An không chú ý bọn họ nói chuyện, cậu rất nhanh từ trong rương lấy ra một cái cửu liên hoàn và bắt đầu lắc lắc, lắc một lúc rồi đưa ra bên ngoài: “Ca ca cho……”

Dận Nga vừa nhìn thấy cửu liên hoàn thì cảm thấy cảm thấy đầu mình to ra, hắn vội vàng đề nghị với Thừa An: “Đưa cho Cửu ca của đệ đi, Cửu ca của đệ sẽ giải cái này!”

Thừa An nhìn theo tay Dận Nga và nhìn về phía Dận Đường, cậu lập tức đi tới chỗ của Dận Đường.

Dận Đường nhìn đứa nhỏ bước đi lắc lư qua lại, hắn trực tiếp duỗi tay ôm đứa nhỏ và ngồi xuống ở trên giường.

Thừa An ngồi xuống một lần nữa đưa cửu liên hoàn qua: “Ca ca……”

Loại đồ chơi cửu liên hoàn này khi còn nhỏ hắn chơi chán rồi, Dận Đường thật sự không có hứng thú gì. Tuy nhiên nghe giọng nói non nớt tràn ngập mùi sữa hắn quyết định dù gì đứa nhỏ này cũng kêu hắn một tiếng “Ca ca” nên hắn sẽ giải một lúc.

Dận Tự sợ Dận Đường không muốn giải, khi hắn đang chuẩn bị mở miệng kêu Thừa An lại đây để hắn giải thế cho Dận Đường thì nhìn thấy Cửu đệ nhà mình đã cầm lấy cửu liên hoàn.

Cửu liên hoàn đối Dận Đường mà nói thì cũng không khó, sau khi cầm lấy thì hắn tùy tay giải.

Thừa An nhìn ca ca bắt đầu giải, cái mông nhỏ xê dịch về phía của ca ca.

Sau khi Thừa An ghé sát vào, Dận Đường ngửi được một mùi sữa. Hắn liếc mắt nhìn đứa nhỏ một cái và lập tức cảm thấy quả không hổ danh là trẻ con còn uống sữa.

Thừa An nhìn nhìn và thân thể cũng dần dần dựa vào người Dận Đường, chờ khi hắn cởi bỏ xong vòng thứ ba thì Thừa An đã thân thiết ngồi bên cạnh hắn.

Sau khi Dận Đường phát hiện thì lập tức nghiêng đầu nhìn qua, hắn nhìn thấy đứa nhỏ vừa mỉm cười nhìn hắn vừa vỗ vỗ tay kêu: “Ca ca ê a……”

Dận Đường không hiểu tại sao nghe hiểu được Thừa An đang khen hắn lợi hại nên cười khẽ một tiếng: “Chỉ là giải một cái cửu liên hoàn thôi, cũng không phải là làm chuyện gì to lớn.”

Nói thì nói như vậy nhưng hắn cũng không có đẩy thân thể nhỏ đang dựa vào người hắn ra, động tác giải cửu liên hoàn cũng không tự giác mà nhanh hơn một chút.

Chờ sau khi cởi bỏ hết toàn bộ cửu liên hoàn, cũng đã đến thời gian ba người họ phải rời đi.

Dận Tự và Dận Nga đã quen mỗi lúc họ đi Thừa An sẽ kêu bọn họ đến khàn cả giọng, đặc biệt là sau khi học được đi đường còn sẽ một đường đi theo bọn họ tới cửa noãn các khiến người khác nhìn thấy hận không thể không mang cậu cùng nhau trở về.

Dận Đường lại là lần đầu tiên trải qua loại tình huống này, hắn nhìn thấy Thừa An vùng vẫy hai cái chân ngắn nhỏ đuổi theo kêu “Ca ca” thì không khỏi dừng bước chân lại.

Thừa An thấy ca ca dừng lại, cậu trực tiếp nhào lên và ôm lấy chân của ca ca: “Ca ca không nha…… Không đi……”

Nhóm Dận Tự, Dận Nga cũng không thể nhìn thẳng vào bộ dáng này của Thừa An. Vài lần trước đây, Dận Nga thậm chí còn có suy nghĩ muốn trộm Thừa An mang về phủ nhưng nghĩ lại hậu quả vẫn là từ bỏ.

Sau này bọn họ có kinh nghiệm, khi rời đi đều sẽ dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy miễn cho cảm thấy mềm lòng luyến tiếc khi nghe thấy giọng nói của Thừa An.

Khi phát hiện Dận Đường đã dừng lại, Dận Nga giơ tay đánh đầu mình một cái và cảm thấy hối hận vì trước khi tới đây đã quên dặn dò Dận Đường.

Đương nhiên, chủ yếu cũng là do Dận Nga cho rằng lúc trước Cửu ca có thái độ không hiếm lạ nên cho rằng thời điểm rời đi Cửu ca sẽ không mềm lòng, nào ngờ ……

Dận Đường vẫn là lần đầu gặp được đứa trẻ dính người như vậy, cảm nhận được cơ thể mềm mại ở trên đùi và nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ không nỡ thì hắn cảm thấy trẻ con đều là phiền phức.

Trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại nói: “Đệ ngoan ngoãn nghe lời, lần sau huynh mang cho đệ mấy món đồ thú vị mới mẻ ở bên Tây Dương.”

Nhưng mà mặc kệ hắn nói như thế nào, khuôn mặt nhỏ của Thừa An vẫn ôm hắn không chịu buông tay.

Dận Đường cảm thấy hơi đau đầu nhưng hắn lại không thể trực tiếp kéo đứa nhỏ ra. Khi tầm mắt dừng lại ở túi tiền bên hông mình, hắn dứt khoát gỡ nó xuống và nói: “Cái này cho đệ, mau cầm.”

Túi tiền có màu trắng như ánh trăng, hoa văn được thêu bằng chỉ vàng trông rất tinh xảo.

Thừa An nhìn thấy túi tiền đang nhẹ nhàng đong đưa trước mắt, cậu theo bản năng duỗi tay cầm lấy.

Sau khi Dận Đường đong đưa túi tiền để dỗ dành Thừa An buông hai tay ôm lấy hắn ra xong thì lập tức xoay người chạy ra bên ngoài.

Sau khi Thừa An cầm lấy túi tiền còn chưa kịp kêu lên một tiếng “Ca ca” thì nhìn thấy ba bóng dáng nhanh chóng biến mất trước mặt cậu, Thừa An cong cái miệng nhỏ lên và trong lòng nghĩ rằng thì ra ca ca thật sự biết bay a……