Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 35: Thập đệ, đệ đúng thật là……

Thừa An cho đưa cho hắn cũng không quên các ca ca khác, cậu lại cầm lấy bánh sữa và đưa cho Dận Tự và Dận Đường mỗi người một cây.

Thấy Thừa An nhiệt tình đưa qua, Dận Đường nghĩ lại vẫn rất nể tình mà cầm lấy, đồng thời ở trong lòng nghĩ đứa nhỏ này vậy mà không có chiếm giữ thức ăn.

Nói đến việc chiếm giữ thức ăn thì Dận Đường nhớ tới khi Dận Nga còn nhỏ, quan hệ của hai người tốt như vậy nhưng từ trước đến nay khi ăn điểm tâm hắn cũng chưa bao giờ lấy được một cái từ chỗ của Dận Nga.

Nghĩ đến chuyện này, Dận Đường không khỏi liếc mắt nhìn Dận Nga một cái và nhắc lại chuyện này.

“Đó đều là chuyện khi còn nhỏ, nói mấy thứ này làm gì. Nếu huynh muốn ăn điểm tâm thì lát nữa Cửu ca đến phủ của đệ ăn đến no căng luôn.” Dận Nga thấy Cửu ca ở trước mặt đệ đệ nhắc tới chuyện xấu của mình, hắn vội vàng đánh gãy sau đó há miệng cắn cái bánh sữa trong tay và nói sang chuyện khác, “Tại sao lại cứng như vậy?”

Tiểu thái giám người vừa rồi bưng bánh sữa lại đây nhanh chóng giải thích một câu, đây là Ngự Thiện Phòng chuyên môn làm để cho tiểu a ca nghiến răng.

Dận Tự cũng nếm thử, hắn phát hiện thật sự có hơi cứng. Tuy nhiên thấy nhóc con trong lòng ngực gặm ngon như vậy nên hắn cũng từ từ ăn hết cái bánh.

Dận Đường không có hứng thú đối với cái bánh sữa trong tay, chờ Thừa An gặm xong cái bánh sữa trong tay thì lập tức đưa cái của mình cho cậu.

“Ca ca tốt……” Khi Thừa An cầm lấy còn không quên khen một câu.

“Miệng còn rất ngọt, cũng không biết giống ai.” Dận Đường rốt cuộc nhịn không được mà nhẹ nhàng nhéo mặt của Thừa An, hắn nhìn thấy đứa nhỏ ngoan ngoãn để hắn nhéo nên khóe môi của hắn cũng hơi cong lên.

Dận Nga vừa mới nói bánh sữa quá cứng nhưng khi nhìn thấy Thừa An ăn ngon như vậy thì cũng vô thức vươn tay cầm lấy một cái rồi lại một cái.

Số lượng bánh sữa trên đĩa vốn không nhiều lắm, nếu để Thừa An ăn thì cũng đủ để cậu gặm mấy canh giờ nhưng đối với Dận Nga mà nói thì một ngụm một cái cũng không có vấn đề gì hết.

Vì vậy chờ Thừa An gặm xong cái bánh thứ ba, khi cậu vươn cái tay nhỏ trống trơn kêu “Ca ca” tỏ vẻ còn muốn ăn. Dận Tự quay đầu lại phát hiện cái dĩa bánh đã trống không không còn cái nào.

Sau khi hắn sửng sốt một chút, quay đầu lại thì nhìn thấy Dận Nga đang ném nửa cái bánh sữa cuối cùng vào trong miệng, hắn lập tức cảm thấy hơi bất đắc dĩ: “Thập đệ, đệ đúng thật là……”

Sau khi Dận Đường nhìn theo tầm mắt của Dận Tự thì phát hiện bánh sữa đã bị Dận Nga ăn hết, hắn cũng cảm thấy không nói nên lời được: “Đệ chạy tới nơi này là để ăn ké sao?”

Dận Nga phát hiện bản thân vậy mà bất tri bất giác ăn hết điểm tâm của đệ đệ rồi, trong một lúc hắn cảm thấy hơi xấu hổ.

Mà lúc này Thừa An cũng đã phát hiện trên dĩa không có bánh, cậu lập tức mở hai cái tay nhỏ của mình ra: “Không nha……”

“Đệ còn ăn nữa không? Bát ca kêu người bưng một dĩa khác lên.” Dận Tự nhìn thấy Thừa An không khóc không ồn ào, trong lòng càng thêm thích cái người đệ đệ này.

Thừa An nghĩ đến lúc trước Khang Hi có nói qua bánh sữa không thể ăn nhiều, tuy rằng một dĩa này không phải mình cậu ăn hết nhưng cậu vẫn lắc đầu nói: “Không nha…… Ca ca chơi……”

“Được rồi, Bát ca chơi cùng với đệ.” Dận Tự nói xong ra lệnh kêu người lấy đồ chơi thường ngày Thừa An thường chơi lấy lại đây.

Khi tiểu thái giám vừa xoay người đi lấy đồ vật, Dận Đường quét mắt nhìn Dận Nga: “Đệ thật đúng là càng sống càng đi trở về.”

“Còn không phải là ăn chút bánh sữa sao? Thừa An cũng chưa nói cái gì.” Dận Nga lẩm bẩm.

Tiểu thái giám không biết lúc này tiểu a ca muốn chơi cái gì nên hắn trực tiếp cầm rương gỗ chứa đồ vật ngày thường của tiểu a ca lại đây.

Cái rương này lớn hơn hộp đồ ăn một chút nhưng chứa được rất nhiều đồ vật, sau khi đặt nó ở trên giường Thừa An lập tức từ trên người của Dận Tự chuyển đến trên giường.

Khi Thừa An lấy bảo bối của mình từ trong cái rương ra, Dận Nga tò mò nên thò lại gần nhìn xem thì ngay sau đó kinh ngạc phát hiện mấy thứ đồ vật quen thuộc: “Cái này không phải là ngọc bội của tứ ca sao?"

Khi nói chuyện Dận Nga còn thuận tay cầm lấy một cái ngọc bội, hắn phát hiện không chỉ có một cái thì lập tức “Chậc” một tiếng: “Huynh ấy vậy mà cũng rất hào phóng!”

Dận Tự và Dận Đường cùng nhìn qua, cũng nhận ra mấy cái ngọc bội kia là mấy cái ngọc bội mà Dận Chân thường đeo.

“Xem ra Tứ ca thật ra rất thích Thừa An.” Dận Tự nói.