Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 30: Con thật là một người đệ đệ tốt.

Sau khi Thừa An được buông xuống đất sau đó hai tay cầm lấy món đồ chơi mới, cậu lảo đảo lắc lư đi trên mặt đất.

Thừa An vừa mới đi được vài bước, Dận Chân đột nhiên mở miệng nói: “Đến chỗ của Tứ ca.”

Thừa An nghe thấy giọng nói của Dận Chân, cậu chuyển bước chân và lộc cộc chạy về phía hắn.

Còn không có học được đi thì đã chạy nên thiếu chút nữa đã té ngã, cũng may tay của Dận Chân dài nên đỡ được Thừa An bằng không nếu đứa nhỏ đập vào cái hộp trên tay thì có lẽ đã phải chảy máu rồi.

“Còn chưa đi ổn thì đã muốn chạy rồi?” Dận Chân nhẹ giọng mắng một câu, hắn nhìn thấy Thừa An không những không sợ mà còn ngẩng mặt lên và nở nụ cười với bản thân. Sau đó Dận Chân vỗ nhẹ mông nhỏ của Thừa An.

Động tác của hắn không mạnh, bởi vậy Thừa An chỉ ở trong lòng ngực hắn đá đá hai cái chân nhỏ rồi giơ cái hộp gỗ trong lòng ngực lên muốn chơi cùng với hắn.

Dận Chân không cầm lấy món đồ chơi nhỏ trong tay Thừa An mà là ra lệnh cho thái giám ở bên cạnh lấy cửu liên hoàn lúc trước hắn tặng cho Thừa An lại đây rồi ngồi giải cho Thừa An xem.

Thấy Dận Chân lại dụ dỗ đệ đệ qua chỗ đó, sau khi Dận ga trừng mắt nhìn Dận Trinh rồi bắt đầu nghĩ ra mấy cách khác để hấp dẫn lực chú ý của Thừa An.

Đối với Thừa An mà nói ngồi ở đây đều là ca ca của cậu, người nào cậu cũng rất thích. Bởi vậy kế tiếp cậu một lúc thì chạy bên này một lúc thì chạy bên kia, nháy mắt trở thành người bận rộn nhất trong toàn bộ noãn các.

Vì vậy chờ đến khi Khang Hi trở về thì nhìn thấy tiểu nhi tử nằm ở trên giường không nhúc nhích.

Lúc trước mỗi lần có ca ca tới thì cảm xúc của đứa nhỏ này đều có thể hưng phấn cả ngày, cho nên Khang Hi cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy dáng vẻ này của Thừa An.

“Đây là bị làm sao vậy?”

Thừa An nghe thấy giọng nói của Khang Hi nhưng cũng không đứng dậy, cậu chỉ quay đầu nhìn từ giường ra bên ngoài.

Nhìn thấy Thừa An yểu xìu như vậy, sau khi Khang Hi ngồi xuống giường rồi duỗi tay sờ sờ đầu của Thừa An rồi mới hỏi thái giám ở trong điện.

Thái giám bước lên trước, khom người miêu tả lại tình cảnh lúc nãy khi các a ca ở đây.

Dận Nga và Dận Trinh thì cũng thôi đi, nghe thấy Dận Chân cũng ồn ào chung với bọn họ và Dận Tự cũng không biết khuyên nhủ. Khang Hi cảm thấy mấy đứa nhi tử này càng sống càng trở về.

“Thừa An yên tâm, trẫm giúp con phạt mấy cái ca ca dám làm loạn kia.”

Ngày thường Cung Càn Thanh không tránh được việc phạt các cung nữ thái giám phạm sai lầm, tuy Thừa An không biết “Phạt” cụ thể là cái gì nhưng lại biết đó không phải là một từ tốt.

“Không không!” Nghe thấy Khang Hi nói muốn phạt các ca ca của cậu, Thừa An lập tức lăn lóc ngồi dậy.

Thật ra mấy người Dận Chân vẫn có một chút đúng mực và cũng không có để Thừa An đi nhiều lắm. Chỉ là dỗ đứa nhỏ đi vài lần.

Sở dĩ Thừa An mệt như vậy chủ yếu vẫn là bình thường chỉ chơi cùng với một bên ca ca. Hôm nay hai bên ở cùng một chỗ và Thừa A phải chiếu cố hai bên nên lượng hoạt động tăng lên rất nhiều, trong một lúc hơi không quen.

“Con thật là một người đệ đệ tốt.” Thấy ông vừa nói phạt ca ca của mình thì đứa nhỏ này lập tức lên tinh thần, Khang Hi bật cười nhéo mặt của Thừa An.