Long Nhóc Con Là Thanh Cung Đoàn Sủng

Chương 29: Thập ca vậy mà huynh cũng làm được!

Thừa An không biết trong nháy mắt trong lòng Dận Chân suy nghĩ nhiều như vậy, sau khi vui vẻ kêu xong cậu nhìn cái hộp trong tay mình và muốn lấy con chim nhỏ bằng đồng dọa hắn nhưng ấn cơ quan hoài mà con chim không chịu quay trở về.

Mặt trên của món đồ chơi nhỏ này có một cái cơ quan, ấn một cái thì con chim nhỏ bằng đồng sẽ nhảy ra nhưng muốn thu hồi lại thì phải tốn một ít sức lực.

Sau khi Dận Chân nhìn thấy nó, hắn một tay ôm chắc Thừa An và dùng một tay khác giúp cậu ấn cơ quan để con chim nhỏ quay trở về.

Sau khi con chim nhỏ quay trở lại hộp với sự trợ giúp của hắn, Thừa An lại lần nữa ấn xuống cơ quan làm con chim nhỏ bằng đồng nhảy ra trước mặt Dận Chân.

Dận Chân đương nhiên sẽ không bị dọa bởi cơ quan mà bản thân hắn vừa ấn xuống, vẻ mặt thản nhiên không hề thay đổi.

Thừa An thấy hắn một chút phản ứng cũng không có, cậu còn nghĩ rằng hắn bị dọa đến mức nói không nên lời vì vậy duỗi tay vỗ vỗ ngực Dận Chân.

Tay của nhóc con vừa nhỏ vừa mềm giống như bị móng vuốt của mèo con gãi trúng vậy, một chút cảm giác hờn dỗi trong lòng Dận Chân cũng bị Thừa An vuốt bay đi trong nháy mắt.

Tâm tư Dận Chân thật sự không lớn nhưng hắn cũng rất bênh vực người mình, sau khi cho Thừa An một cái lý do là vì cậu còn nhỏ thì bất kỳ nguyên nhân nào cũng là do người khác. Hắn làm lơ ba người đệ đệ cách đó không xa rồi ôm đứa nhỏ ngồi xuống ở chỗ bên cạnh.

“Gần đây đệ có ngoan không?”

“Ngoan!”

“Vậy có đọc sách không?”

Dận Nga vốn không vui khi nhìn thấy Dận Chân vừa lại đây thì đã ôm đi Thừa An, sau khi nghe được lời nói của Dận Chân thì hắn trực tiếp xen mồm nói: “Thừa An mới bao lớn mà đọc cái gì sách chứ?”

Dận Chân quét mắt liếc nhìn Dận Nga một cái, rõ ràng là ánh mắt không mang theo chút cảm xúc nào nhưng lại khiến người khác cảm thấy có vài phần ghét bỏ.

“Thừa An không giống đệ.”

Hắn không nói rõ là không giống Dận Nga cái gì nhưng kết hợp lời nói hồi nãy lại thì rõ ràng là chỉ không giống như Dận Nga không thích đọc sách.

Ở trong các a ca, thành tích học tập của Dận Nga không được tốt cho lắm nhưng nghe thấy những lời nói này trong lòng hắn vẫn cảm thấy rất khó chịu. Hắn không khỏi vỗ tay nói: “Thừa An đến chỗ của Thập ca nào!”

Thừa An nghe thấy giọng nói của hắn thì quay đầu lại, cậu theo bản năng muốn tới chỗ đó nhưng Dận Chân lại không buông cánh tay đang ôm cậu ra.

“Ca ca ê a……” Thừa An không có giãy giụa mà là chỉ về phía Dận Nga và nói một câu.

Dận Chân lại giả vờ như không thấy cái tay ra hiệu của Thừa An, hắn trực tiếp mở miệng đọc luận ngữ cho đứa nhỏ nghe.

Tuy rằng hắn không có lấy sách nhưng nhờ việc hắn và Khang Hi thường thường sẽ đọc sách cho Thừa An nghe nên khi Thừa An vừa nghe đến “Chi, hồ, giả, dã” này đó thì lập tức yên tĩnh lại.

Dận Nga đang muốn nổi giận khi nhìn thấy Dận Chân ngăn cản không cho Thừa An tới chỗ của hắn, thì giây tiếp theo bọn họ sửng sốt khi nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của một người đọc sách một người nghe.

Người mới lớn như vậy, không nói là có nghe hiểu hay không nhưng chỉ nhìn vào phần kiên nhẫn này thì đáng giá được khen ngợi. Trong một lúc Dận Tự và Dận Trinh cũng không nói lời nào.

Noãn các lập tức yên tĩnh lại, tạm thời chỉ có tiếng nói trầm thấp đọc luận ngữ của Dận Chân.

Cho đến khi hắn tạm dừng lại thì mới vang lên một âm thanh khác —— Thừa An vỗ tay.

Sau khi Dận Nga hoàn hồn lại từ trong cảm giác kinh ngạc thì hắn vẫn cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy hành động chiếm lấy đệ đệ của Dận Chân. Khi hắn giơ tay không cẩn thận đυ.ng vào tay vịn của ghế bành, vốn dĩ cũng không đau lắm nhưng hắn lại thuận thế kêu lên: “Ai u! Thừa An, đệ mau tới đây, tay Thập ca đau quá……”

Thừa An nghe thấy tiếng la của Dận Nga, lúc này cậu mới xoắn thân thể nhỏ từ trên người của Dận Chân xuống dưới và xiêu xiêu vẹo vẹo chạy về phía Dận Nga: “Ca ca!”

Mới vừa rồi Dận Nga còn ủy khuất che khuỷu tay lại, chờ khi nhìn thấy người chạy đến trước mặt mình thì hắn lập tức ôm Thừa An đặt ở trên đùi.

Người ở đây ai mà không biết Dận Nga chỉ đang diễn, chỉ có Thừa An sau khi bị bế lên tới thì nhìn Dận Nga bằng vẻ mặt lo lắng. Cậu còn duỗi tay một bàn tay vỗ vỗ ngực của hắn.

“Thập ca là đau tay, đệ xoa xoa cánh tay cho huynh là được rồi.” Dận Nga duỗi cánh tay tạm chấp nhận là đang đau một chút đến trước mặt Thừa An, hắn nhìn thấy đứa nhỏ thật sự nhéo nhéo cánh tay hắn thì nhìn Dận Chân bằng ánh mắt đầy đắc ý.

Tuy rằng bọn họ đều là người cùng một bên nhưng nhìn thấy Dận Nga ngay cả một đứa trẻ cũng đều lừa gạt nên Dận Trinh vẫn nhịn không được mà nói: “Thập ca vậy mà huynh cũng làm được!”

Dứt lời, Dận Trinh nhìn thấy Thừa An còn ngoan ngoãn nhéo nhéo cánh tay Dận Nga, cậu còn ngưỡng đầu hỏi “Ca ca đau nha”, Dận Trinh không kìm được duỗi tay ôm đệ đệ hôm nay còn không có được ôm qua vào trong lòng ngực của mình.

“Đệ đừng để ý đến Thập ca, chạm có một chút đã sớm không còn đau.” Dận Trinh nói xong ôm Thừa An một lúc sau đó lại đặt đứa nhỏ xuống đất, “Lại đi vài bước cho Thập Tứ ca nhìn xem.”

Hắn thích cưỡi ngựa bắn cung và hy vọng có cơ hội được ra trận gϊếŧ địch, làm Ba Đồ Lỗ của Đại Thanh. Hắn nhìn thấy sức lực tay chân của người đệ đệ này cũng không tính nhỏ cho nên muốn dạy cậu sớm một chút có thể đi đường ổn định.