Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 62: Ta chỉ cọ xát bên ngoài

Sau khi Tiêu Kinh nghe cẩn thận, lúc này mới dừng lại.

Miệng hắn buông lỏng ngón tay của nữ nhân, rồi ngẩng đầu nhìn lên, liền nhìn thấy ánh mắt đầy du͙© vọиɠ cùng tức giận nữ nhân.

Trên má nữ nhân ửng đỏ, nửa là e thẹn, còn một nửa là phẫn nộ.

Nàng thật vất vả mới rút được ngón tay ra, chỉ là trên mặt ngón tay ướt dầm dề, tất cả đều là nước miếng của nam nhân, ở dưới ánh sáng phá lệ lung linh.

Ánh sáng rạng rỡ, da^ʍ mỹ tràn đầy.

Tiểu huyệt dưới thân nàng, ở trong mắt Tiêu Kinh có phải cũng là bộ dáng dâʍ đãиɠ này không?

Nghĩ như vậy, hơi nóng trong người lại cao lên chút, tức giận ở trong lòng nãy giờ, lúc này liền đột nhiên mà bùng phát ra.

Nữ nhân cúi đầu, cắn vào vai Tiêu Kinh, hàm răng trắng tinh cắn thật sâu vào da thịt.

"Cả người ta đều là cơ bắp, chỗ nào cũng đều cứng, nàng cắn nhẹ như vậy, coi chừng tự làm mình bị thương. Nếu nàng thật sự muốn cắn ta, thì không bằng cắn ở chỗ này, chỗ này là mềm nhất, dùng miệng cắn là tốt nhất."

Tiêu Kinh lôi kéo tay nữ nhân theo cánh tay mình đi xuống, đem ngón tay ướt dầm dề của nàng đặt lên trên núʍ ѵú của hắn.

Tay nữ nhân cảm nhận được mềm mại liền ấn xuống vài cái.

Bộ phận dưới ngón tay nóng cực kỳ, so với khoang miệng nam nhân đều nóng như vậy.

Nữ nhân giật tay mình trong tay hắn ra, cũng không thèm nghe Tiêu Kinh nói, bất chấp mà cắn vào bả vai Tiêu Kinh, không ngừng dùng sức.

Tiêu Kinh dừng lại động tác, nhìn như trầm mặc, nhưng thật ra máu trong người hắn so với vừa rồi còn nóng hơn.

Ánh mắt nữ nhân vừa rồi rất giống với ánh mắt của một con thú nhỏ, như hạ xuân dược vào thân thể hắn.

Cũng vào lúc đó, côn ŧᏂịŧ của hắn lại to thêm vài phần, từ qυყ đầυ đến hai tinh hoàn đều đau đớn mà kêu gào.

Hận không thể ngay lập tức xé rách qυầи ɭóŧ nữ nhân, dùng côn ŧᏂịŧ lớn và tâm trí hắn đâm vào, chôn ở bên trong, cả đời này đều không ra.

Trong hơi thở dồn dập, nữ nhân này cắn một cái, không những không mang đến cơn đau cho Tiêu Kinh mà ngược lại còn giúp hắn khắc chế suy nghĩ vừa rồi.

Nữ nhân cắn vào cơ bắp cứng rắn, cả hàm răng đều đau, mà vẫn chưa thể cắn sâu vào, chỉ là đầu lưỡi của nàng hình như cảm nhận được một mùi máu nhàn nhạt.

Làm nàng đột nhiên nhớ tới vết thương có sẵn của nam nhân.

Trong phút chốc, liền không còn sức.

Nữ nhân hé miệng, con ngươi co rút, một trận do dự giãy giụa, một lúc sau, nàng vẫn để môi rời khỏi vai Tiêu Kinh, để lại trên vai hắn một vòng dấu răng cắn.

“Nguôi giận?” Tiêu Kinh dùng âm thanh nghẹn ngào hỏi nàng, cất giấu đi âm thanh kích động.

Nữ nhân quay mặt đi, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Kinh một cái, trong lòng hận chính mình vì cái gì lại không nhẫn tâm, hắn tuy rằng lưu manh vô lại nhưng hắn cũng rất tốt, làm nàng nhịn không được mà mềm lòng.

Tiêu Kinh nâng cằm nàng lên, ở bên sườn má hôn một cái, thấp giọng nói: "Đừng giận, ta giúp nàng mặc yếm xong, thì chúng ta liền kết thúc?"

Nữ nhân quay đầu qua, căm tức nhìn Tiêu Kinh, vẫn không thể tin tưởng lời nói Tiêu Kinh, chỉ là lại không nhịn được mà ôm hy vọng, đôi mắt chợt lóe ánh nước, so với ánh trăng còn sáng hơn.

"Thật đó." Tiêu Kinh tăng thanh âm gật đầu thật mạnh. Sau đó lại nói: "Chỉ là, nàng phải giúp ta một việc."

Giọng nói gian nan, côn ŧᏂịŧ nóng hôi hổi, lại một lần nữa cọ xát vào tiểu huyệt non mềm.

Nữ nhân không hề phòng bị, cảm thụ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt do âm đế tiểu huyệt truyền đến, nàng mất khống chế, thanh âm có chút không giống lúc nãy.

Ánh mắt Tiêu Kinh sáng lên, bộ dạng như nhìn thấy được con mồi tốt, ánh mắt thâm trầm cực nóng.

Lúc trước nam nhân cũng đã nghe qua thanh âm này của nữ nhân vài lần, chính là thanh âm rõ ràng như vậy, đều là trong lúc vô ý thức hoặc không phòng bị mà nữ nhân phát ra, hơn nữa Lê Viễn cũng đã nói, giọng nói của nữ nhân là có thể chữa khỏi, chỉ là hắn chưa có phương án tốt.

Hắn cũng chưa từng từ bỏ việc trị liệu giọng nói cho nữ nhân, hiện giờ lại phảng phất như có được hy vọng.

Kinh hỷ rất nhiều, nhưng Tiêu Kinh cũng không quên việc chính.

Hắn dựa vào bên tai nữ nhân, thổi vào trong lỗ tai đỏ rực kia: "Ngày hôm qua lúc tiểu huyệt nàng phát ngứa, có phải cũng rất khó chịu ngủ không được tốt. Nếu mà không bắn ra, ta cũng sẽ khó chịu giống như nàng, cũng sẽ không ngủ yên. Ta không đi vào, chỉ cọ ở bên ngoài tiểu huyệt của nàng, nàng giúp ta bắn ra là được. "

Bên này, nữ nhân nghiêng đầu, nhíu mi, tựa hồ đang suy nghĩ, Tiêu Kinh không có nghe được nàng trả lời cái gì.

Phía dưới, Tiêu Kinh lại một lần nữa di chuyển eo bụng, bàn tay ôm lấy eo nữ nhân không ngừng va chạm ma sát phía ngoài tiểu huyệt.

Rất nhiều lần, đầu côn ŧᏂịŧ kia, đều không phải ở bên ngoài ma xát, mà là đâm thẳng về phía trước, nếu không phải có qυầи ɭóŧ chống đỡ, thì côn ŧᏂịŧ cơ hồ đã đâm thẳng vào bên trong tiểu huyệt.

"Ô ô…” Nữ nhân bị hắn đâm đến lắc qua lắc lại, chỉ là thân thể không có lực, cuối cùng vẫn ngã vào trong lòng ngực Tiêu Kinh, trong lòng có chút sợ hãi đồ vật kia sẽ thật sự thâm nhập vào thân thể của nàng.

"Ta chưa từng nói dối với nàng. Lời ta nói ra, nhất định sẽ làm được, hôm nay sẽ chỉ cọ xát ở bên ngoài, tuyệt đối không đi vào."

Tiêu Kinh luôn mồm nói không đi vào, chỉ là qυყ đầυ lớn lại một lần để lên trên tiểu huyệt ướt đẫm, đè ép qυầи ɭóŧ cùng nhau thâm nhập vào bên trong.

Đem miệng tiểu huyệt đều bị mở ra, qυầи ɭóŧ cọ xát vào cánh thịt mẫn cảm, sưng đỏ lên.

Côn ŧᏂịŧ nam nhân, cũng phải thẳng tắp, mà là phía trên đằng trước sẽ cong thành hình cung, sau khi qυყ đầυ chen đi vào, toàn bộ côn ŧᏂịŧ cũng sẽ hướng lên trên, tất cả trọng tâm đều dừng lên âm đế phía trên tiểu huyệt.

Tiêu Kinh sớm đã nắm giữ được điểm mẫn cảm của nàng, liền chọn công kích nơi đó.

Nữ nhân căn bản là không đồng ý, chỉ là bị Tiêu Kinh quậy một hồi, thân thể mềm mại như bông, chỉ có thể dựa vào Tiêu Kinh mới miễn cưỡng chống đỡ, nào có còn sức lực để đẩy Tiêu Kinh ra.

Nàng nhắm mắt lại, rất có ý tứ mặc cho số phận.

Chỉ là...

Đã là thỏa hiệp hòa thuận tại sao chỉ đến từ một phía...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~