Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 56: Mồi lửa

Hôm nay, Tiêu Kinh muốn trở về sớm hơn so với mọi ngày, chân trời ráng màu đỏ tươi, đem đám mây cũng nhuộm thành màu đỏ.

Bước chân Tiêu Kinh vội vàng đi trên đường, một ngày vất vả lao động, nhưng tinh thần như cũ no đủ, không có một chút tia mệt mỏi nào, đặc biệt là khi nghĩ đến sự việc phát sinh đêm hôm qua, cặp mắt đen kia càng thêm sáng bước chân cũng đi nhanh hơn.

Mặt hắn luôn hung dữ, cho dù có tươi cười thì cũng như không có.

Nước dâʍ ŧᏂủy̠ ngày hôm qua a, cũng thật là ngọt.

Ngọt đến nỗi làn tâm hắn thoải mái, hận không thể mỗi ngày đều có thể uống mấy ngụm.

Đường ở nông thôn nhỏ trên đồng ruộng cũng có vài nhà làm nông, bọn họ sôi nôi mà ngắm trộm người Tiêu Kinh vài lần, có chút sợ hãi, có chút tò mò.

Ở trong thôn Tiêu Kinh vẫn luôn độc lai độc vãng*, bởi vì không rõ lai lịch, hơn nữa thân hình hắn lại cường tráng, vào lúc mới tới trên người còn luôn mang theo khí thế hung hãn nặng nề, chỉ là sau khi ở trong thôn vài năm, mới chậm rãi mà mất đi.

(*luôn một mình, mình thấy để nguyên văn hay hơn👉👈)

Cho nên các thôn dân không dám tiếp xúc nhiều với Tiêu Kinh, bọn họ cứ cảm thấy người hán tử thô lỗ này chỉ cần vung tay lên, là có đem một người ngã lăn ra đất.

Chẳng qua là sau một khoảng thời gian dài, Tiêu Kinh cũng chưa làm qua chuyện gì khác người, nên mới dần dần yên tâm, hơn nữa trấn trên mới truyền xuống một tin tức, có người ở trong thôn bọn họ thấy Tiêu Kinh dùng mười lượng bạc mua về một nữ nhân, làm người ta không khỏi tò mò rốt cuộc là dạng nữ nhân gì mà lại có giá trị nhiều bạc tới vậy.

Càng tò mò hơn, là toàn bộ tài sản gia đình Tiêu Kinh chỉ có một căn nhà kia, sao lại có nhiều bạc như vậy.

Các nam nhân tò mò, thì nữ nhân càng tò mò hơn, tiền tiêu của các nàng không phải là một văn tiền bẻ nát thì cũng là hai văn tiền, nào có gặp qua mười lượng bạc.

Sau khi nghe xong những việc này, lúc các nàng nhìn về phía Tiêu Kinh, đã không còn giống như trước kia mà sợ hãi như vậy nữa.

Còn...Việc chỉ có hai lượng bạc, cuối cùng lại tăng lên mười lượng, vì đơn giản là nghe nhầm rồi đồn bậy thổi to lên, dường như chỉ cần đem số bạc nói nhiều lên như vậy thì câu chuyện sẽ càng hấp dẫn xuất sắc.

Những lời đồn đại vớ vẫn này, nữ nhân không biết, mà Tiêu Kinh lại chỉ nghe được một chút.

Hắn không nghĩ giải thích, cũng cảm thấy không có gì đáng để giải thích, chờ qua một thời gian, sau khi có chuyện khác xảy ra, thì tự nhiên sẽ thay thế chuyện này.

Hiện tại hắn chỉ muốn một lòng một dạ mà về nhà nhanh một chút, để nhìn thấy Kiều Nương Tử mềm mại trắng nõn.

Rào tre trong sân, có quần áo đã phơi khô đang đong đưa nhè nhẹ trong gió.

Trên nóc nhà bếp, có khói lượn lờ toát ra từ trong ống khói...

Khói bếp?

Ở xa xa Tiêu Kinh trong nháy mắt liền nhìn thấy, ánh mắt cứng lại, trong lòng vui vẻ, hắn vào sâu trong sân, lập tức đi vào nhà bếp, ngay sau đó nghe được một trận tiếng bẽ cây hỗn tạp vào tiếng hơi thở dồn dập hoảng loạn của nữ nhân.

Bóng người mảnh khảnh kia, ngồi ở mặt sau bếp lửa, đưa lưng về phía hắn, cong người xuống thấp, mái tóc dài hỗn độn rối tung sau người, trong tay đang bận rộn làm cái gì đó.

Tiêu Kinh đứng ở cạnh cửa, thần sắc trên mặt ngưng trọng, ánh mắt chăm chú thật sâu vào một màn này.

Từ vị trí hắn, nhìn không được mặt nữ nhân, nhưng những hơi thở lúc ngắn lúc dài đó, vẫn có thể cảm giác rõ ràng được là nữ nhân đang nôn nóng và thất bại.

Rất nhiều lần, nữ nhân mơ hồ thở phì phò, thậm chí còn có ý hận mà nghiến răng nghiến lợi, một tay cầm củi lửa, một tay cầm mồi lửa, bả vài căng chặt, hận không thể ném đồ vật trong tay ra.

Chỉ là...Bả vai thon gầy kia, cuối cùng vẫn nặng nề mà thả lỏng rũ xuống, sau đó lại hít một hơi thật sâu, một tay củi lửa một tay mồi lửa, như cũ tiếp tục làm việc trong tay.

Có khi, sẽ có một ánh lửa nhỏ nhảy lên, hắn cũng biết vì cái gì lại khó khói bay ra từ ống khói, chỉ là sau một hồi vất vả kia, ánh lửa bốc lên lại dập tắt.

Nữ nhân thất bại rất nhiều lần, nhưng đến một âm thanh thở dài cũng không có, cứ để đôi tay chống lên gối như vậy, lau mồ hôi trên trán, thở phì phò, nghỉ ngơi trong chốc lát lát, rồi nhóm lửa.

Nàng làm quá nghiêm túc, thậm chí ngay cả âm thanh Tiêu Kinh bước vào nhà cũng không nghe được.

Tiêu Kinh mặc kệ không lên tiếng, thân ảnh cao lớn đứng thẳng tắp, hắn một đường vội vã về nhà, nhưng hôm nay, chỉ kém hai bước chân, hắn lại...Lại không biết phải đi tới chỗ nữ nhân như thế nào, hắn không thể quấy nhiễu cảnh trước mắt.

Từ sau khi mẹ hắn mất, cuối cùng cũng có người, vì hắn mà giặt quần áo nấu cơm.

“Ngô ngô…”

Nữ nhân vội vàng nhóm lửa đột nhiên luống cuống tay chân, đem mồi lửa trong tay ném ra ngoài, vì vừa rồi không cẩn thận, nàng thiếu chút nữa đốt phải mái tóc dài trên vai.

“Ta đã trở về.” Tiêu Kinh nhìn một màn này, nóng vội lập tức lên tiếng.

“Ô ——”

Nữ nhân nghe được thanh âm Tiêu Kinh, sợ hãi, thân thể run lên, hoảng sợ mà quay mặt lại, đồng tử cũng run rẩy, cực kỳ giống một con thỏ bị thất thố, đột nhiên nhảy nhót.

Nàng nhìn Tiêu Kinh, rồi lại nhìn sắc trời bên ngoài, thế mà đã có ánh nắng chiều, như thế nào lại trễ như vậy.

Tiêu Kinh thấy được mặt nữ nhân, khóe miệng căng chặt, tựa hồ như muốn cười nhưng lại nhịn, thanh thanh yết hầu, nói một câu: “Ta đã trở về.”

Hắn tiến lên, nhặt mồi lửa nữ nhân làm rơi, rồi lại nói: "Để ta làm cho."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~