Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 55: Lu nước

Lúc này trong lòng nữ nhân không hề gợn sóng, chỉ cảm thụ lượng chất lỏng phun đánh vào lòng nàng tay, ngực nhảy nhanh hơn.

Lòng bàn tay nữ nhân đâu có lớn, mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân cứ từng đợt rồi từng đợt phun ra, nhiều đến dọa người.

Lòng bàn tay không giữ được tϊиɧ ɖϊ©h͙, theo tay nàng chảy xuống, một giọt rồi một giọt dừng lên trên côn ŧᏂịŧ mới mềm được vài phần.

Tiêu Kinh nắm lấy tay dính nhão của nữ nhân, lên xuống côn ŧᏂịŧ thêm vài cái, sau đó bắn ra đợt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, mới thật sự thỏa mãn.

Hắn nằm thẳng trong chốc lát, sau đó mới mặc áo xuống giường, không lau sạch cho chính mình trước, mà lấy một cái khăn thấm nước, đem bàn tay bị dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nữ nhân tỉ mỉ lau khô, ngay cả khe hở giữa mấy ngón tay cũng không bỏ sót.

"Ngủ đi, ta không chọc nàng nữa."

Hắn đem tay nữ nhân bỏ lại vào trong chăn, rồi vỗ vỗ phía sau lưng nàng như dỗ em bé, dặn dò nói.

Nữ nhân vẫn không ngủ, Tiêu Kinh biết nhưng không nói, ngày tháng về sau còn dài, rồi sẽ có một ngày hắn có thể làm nữ nhân chủ động ngồi ở giữa háng hắn, lắc mông rung vυ' mà cầu hoan.

Suy nghĩ vừa hiện lên, thì côn ŧᏂịŧ vừa mới sảng khoái, lại muốn cứng lên.

Hắn cúi đầu đưa tay vỗ vỗ, thấp giọng nói: "Ngươi nên thấy đủ đi."

Nữ nhân nằm ở trên giường nhắm mắt, có thể nghe được tiếng nước ngoài phòng, là Tiêu Kinh đi tắm.

Không có nam nhân, không có hơi thở làm cho người ta sợ hãi, cũng không có những lời nói phiền nhiễu, càng không có ai bắt nàng làm những việc dâʍ đãиɠ, nàng lại mệt như vậy, đầu vừa nặng vừa choáng, đáng lẽ là chỉ cần nhắm một mắt cũng có thể ngủ, chỉ là trong lúc mơ màng, nàng lại không ngủ được.

Chốc lát sau, Tiêu Kinh leo lên giường, rồi nằm trong chăn, chờ hơi lạnh lẽo trên người không còn, mới thò tay ôm chầm lấy nữ nhân, gắt gao ôm ở trước ngực.

Bị hơi nóng ở trên người nam nhân quay quanh, nữ nhân cảm thấy thật phiền, nhíu mày, rồi trong nháy mắt liền ngủ.

Náo loạn một đêm, hai người đều ngủ thật sâu.

Thân thể nữ nhân mệt mỏi, sẽ không dễ dàng tỉnh lại như vậy, chỉ là bên tai lại một lần nữa nghe thấy tiếng nước.

Nàng đối với âm thanh này vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, vừa thẹn thùng lại vừa bực bội, nói chung là có chút phản ứng sinh lý, thế nhưng nàng vẫn khốn đốn mà mở to đôi mắt, mơ mơ màng màng tỉnh lại.

Ngoài phòng, sắc trời xám xịt, chỉ mới vừa có ánh sáng mà thôi.

Trong phòng, trên giường đã không còn thân ảnh của Tiêu Kinh, chỉ còn mùi vị ở trên người hắn.

Nữ nhân chống cánh tay, hơi hơi đứng dậy, đẩy cửa sổ ra một chút.

Hình ảnh xung quanh mơ hồ, nàng nhìn thấy Tiêu Kinh trong sân, hắn gánh một lần hai thùng gỗ, rồi lấy thùng gỗ đổ nước xào xào vào lu, ngay sau đó lại lấy hai cái thùng gỗ đi ra ngoài.

Nàng nửa mơ nửa tỉnh, cũng không biết qua bao lâu, lại thấy Tiêu Kinh khiêng hai thùng gỗ trở về, rồi tiếp tục đổ vào lu.

Hắn… Còn ở.

Nữ nhân lảo đảo bước về giường, nghe tiếng nước xôn xao, lại ngủ thêm một lần nửa.

Hai canh giờ sau, nữ nhân đứng ở trong sân, sững sờ nhìn lu nước tràn đầy.

Nàng nhớ tới hình ảnh mơ hồ sáng nay, Tiêu Kinh lấy hai cái thùng gỗ ra ra vào vào. Rồi nàng lại nghĩ tới hôm qua lúc Song Nương rời đi, chỉ hỏi một câu kỳ quái: "Là Tiêu Kinh bảo muội giặt quần áo trong sân sao?"

Nữ nhân cau mày, biểu tình trên mặt có chút ngưng trọng.

Đây là một thôn xóm nhỏ, không phải như nhà nàng ở thành đô, từng nhà đều có giếng nước riêng, vất vả đi gánh từng thùng nước, chỉ có thể là dùng để nấu cơm uống nước, chứ không có ai rảnh rỗi tốn nhiều sức lực, để gánh nước về nhà giặt đồ, nếu cần giặt đồ thì chỉ cần đi một đoạn, tìm một dòng suối nhỏ là có thể giải quyết.

Chỉ là Tiêu Kinh, chưa từng nói chuyện này, hoặc cũng có thể, là hắn cố ý không nói.

Bởi vì hắn biết, nàng không muốn ra khỏi cửa.

Lúc đầu, nàng không muốn ra khỏi phòng, hiện tại, nàng không muốn đi ra khỏi cái rào tre này.

Dường như chỉ cần như vậy, là nàng không cần phải đối mặt với tất cả mọi thứ trước mắt, cũng không cần đối mặt với lối sinh hoạt hoàn toàn bất đồng.

Vết thương trên người nàng, chỉ cần một chút thời gian là tốt, nhưng mà tâm của nàng, lại chỉ còn sống trong quá khứ.

Tiêu Kinh cũng sẽ bức ép nàng làm một ít việc mà nàng không muốn, tỷ như nấu cơm giặt quần áo, làm không tốt cũng sẽ bị trừng phạt, chỉ là ngoài những việc vô lý đó ra, hắn lại...

Nữ nhân thò tay, nhẹ nhàng chạm vào nước trong lu, ngón tay chạm nhẹ một chút, liền có một đợt vòng nước nhộn nhạo trên mặt nước.

Một cái lu lớn như vậy, hắn cứ khiêng hai thùng gỗ, đi tới đi lui không biết bao nhiêu vòng, huống chi trên vai hắn còn có vết thương.

Khuôn mặt nữ nhân ánh lên rõ ràng trên mặt nước, sợi tóc rơi rụng cũng không che được vết sẹo trên thái dương nàng, xấu xí như vậy.

Chỉ là nữ nhân lại nhớ rõ đêm hôm qua, đầu lưỡi Tiêu Kinh dùng lực đạo từng chút mà hôn nàng, mềm nhẹ như mặt nước trước mặt...

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~