Nữ nhân nghe được lời hắn nói, tuy rằng không lên tiếng, nhưng tim nàng cũng được làm từ thịt, làm sao có thể không biết Tiêu Kinh đối với nàng tốt như thế nào.
Sau khi Tiêu Kinh ngủ say, nghe được tiếng hít thở trầm ổn của hắn, nàng cũng dần dần buồn ngủ, chịu đựng sự khó chịu trong thân thể, rồi ngủ.
Chỉ là…
Mới ngủ được trong chốc lát thời gian, nữ nhân lại mơ mơ màng màng tỉnh lại.
Nàng thậm chí phát hiện, trong lúc bất tri bất giác, tay nàng không biết khi nào lại nắm lấy qυầи ɭóŧ, dùng sức kéo về phía trước.
Sau khi đũng quần bị kéo chặt, vải dệt giống như một cái dây thừng, cọ sát hai mảnh bên ngoài rồi thâm nhập vào tiểu huyệt, gắt gao mà kẹp lấy, rồi từng đợt từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra dính ướt.
Nàng thậm chí còn không thỏa mãn, lôi kéo qυầи ɭóŧ trong tay, buông tay một chút, rồi lại kéo chặt một chút, dùng lực đạo này cọ xát qua lại.
Sở dĩ nàng tỉnh lại, là vì lơ đãng, kéo đũng quần cọ xát tới âm đế đang hưng phấn nhô lên, làm nàng đang ngủ mơ màng mà đột nhiên run lên.
Nàng thò tay sờ xuống dưới, lập tức đυ.ng phải đũng quần bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt.
Giờ khắc này, nàng muốn khóc tới nơi rồi.
Thân thể này giống như không còn thuộc về nàng, hoàn toàn không chịu sự khống chế, cứ chảy nước, kêu gào khó nhịn cùng hư không, từ trong ra ngoài tiểu huyệt đều ngứa.
Nữ nhân hận không thể đem ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt, học bộ dáng ngày đó Tiêu Kinh chọc ghẹo nàng, không ngừng qua lại thọc vào rút ra. Chỉ là nàng lại hận thân thể đang cơ khát cực kỳ này.
Nàng...Nàng được đọc sách viết thơ, học nghi thức lễ nghi, như thế nào sau khi đυ.ng phải Tiêu Kinh, liền thành...
Thành… Dáng vẻ này!
Nữ nhân không chấp nhận được chính mình như vậy, đũng quần lại cọ xát không ngừng, khiến cho tiểu huyệt lẻ loi chảy nước gào khóc đòi ăn.
Chỉ là phần ngứa này lại vô duyên vô cớ bình ổn, nữ nhân không chạm vào. Tiểu huyệt càng ngứa thêm, chẳng qua bao lâu, nàng không khống chế được eo vặn vẹo lên, phối hợp với kẹp chặt đùi, một chút một chút tao lãng.
“Ô ô…”
Nữ nhân nhắm mắt lại, dưới sự khống chế của tìиɧ ɖu͙© mà chảy nước mắt, dính ướt lông mi, phát run lên.
Ngứa… Thật ngứa…
Nếu còn không đi xuống như vậy, nàng chỉ sợ là không chỉ muốn chính mình gãi, mà càng muốn Tiêu Kinh giúp nàng gãi...
“Ngô ngô…”
Tiêu Kinh lại nghe tiếng nữ nhân than nhẹ, ở trong bóng tối mở cặp mắt đen lay láy.
Thật ra hắn đã sớm tỉnh, ngay từ lúc nữ nhân động đậy, nhịn không được mà vặn vẹo vòng eo.
Chỉ là hắn vẫn luôn không tạo động tĩnh, cho rằng nữ nhân chỉ gặp ác mộng, chờ trong chốc lát là có thể bình tĩnh, ai biết được nữ nhân càng lúc càng cử động mạnh, thậm chí còn phát ra âm thanh.
Tiêu Kinh không biết xảy ra chuyện gì, chỉ liếc mắt nhìn một cái, hắn nhìn thấy đáy mắt nữ nhân chớp động liền chảy nước mắt.
“Làm sao vậy?”
Tiêu Kinh ngồi dậy một chút, cánh tay chống ở một bên, cúi người trên người nữ nhân, từ trên cao nhìn xuống xem kỹ.
Sau khi nữ nhân nghe được thanh âm của hắn, mở to mắt run rẩy, đáy mắt kích động chảy nước mắt, giống như muốn cất giấu cái đó không nói ra, chỉ là đến lúc nhìn thấy gương mặt Tiêu Kinh, trong ngực liền lập tức nảy lên mộttẩận chua xót ủy khuất.
Nàng không biết tại sao lại như vậy, chỉ cảm thấy thật ngứa, thật ngứa,...Chưa từng khó chịu như vậy.
Hốc mắt nàng run lên, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Tiêu Kinh khó chịu mà nhìn dáng vẻ này của nàng, cũng biết nữ nhân không thể nói ra lời nào từ trong miệng, hắn trầm mặc một cái rồi đứng dậy, đem chăn xốc lên.
“Ngô ngô…”
Nữ nhân kêu rên lên tiếng kháng nghị, muốn đem chăn kéo trở về.
Nhưng mà hết thảy đều không còn kịp rồi.
Ánh mắt Tiêu Kinh tốt, ở trong bóng tối cũng có thể nhìn mọi thứ rõ ràng, huống chi là giường của bọn họ lại ở bên cạnh cửa sổ, ánh trăng trong trẻo cách một lớp tầng sa mỏng mà chiếu xuyên thấu tiến vào, đem hết thảy đều bại lộ.
Hắn liếc mắt một cái, liền nhìn thấy hai chân nữ nhân kẹp chặt lại, còn có ngón tay đang kéo qυầи ɭóŧ.
Nữ nhân không dám đối mặt với ánh mắt Tiêu Kinh, quay đầu, dựa gần đầy gối, đem tất cả nước mắt đều cọ lên trên.
Tiêu Kinh đứng lặng tại chỗ, không nghĩ tới lại có một tình cảnh như vậy, trên qυầи ɭóŧ nữ nhân có một dấu vết, là bị làm ướt, còn có một mùi vị da^ʍ tao truyền ra khi xốc chăn lên.
"Là nơi này của nàng không thoải mái?"
Tiêu Kinh sửng sốt một lát rồi hoàn hồn, hỏi, nữ nhân đương nhiên là sẽ không trả lời vấn đề mất mặt như thế này.
Hắn liền tự mình duỗi tay qua, bàn tay đặt lên dấu vết một mảnh ướt dầm dề.
Mới vừa chạm lên, nữ nhân đột nhiên cong eo lên, như một cây cầu nhỏ ở trên giường.
Trong khoảnh khắc, thân thể nàng nằm trở về, lại không kiềm chế được mà đem tiểu huyệt khát cầu để sát vào bàn tay Tiêu Kinh.
Tiêu Kinh nhìn dáng vẻ này của nữ nhân, trong lòng tràn đầy tà niệm, chỉ là hắn hiểu biết nhiều hơn so với nữ nhân, lập tức phát giác được việc không thích hợp.
Ngày thường nữ nhân không muốn bị chạm vào người dù là một chút, sao lại có thể không duyên cớ gì mà nửa đêm lại động dục.
Hắn kéo quần nữ nhân xuống, dùng sức quá mạnh, thậm chí nghe được âm thanh vải dệt bị xé rách, ngay sau đó liền tách hai chân nữ nhân mở rộng ra.
Không cần…
Tiểu huyệt ngứa ngáy khó chịu của nữ nhân lập tức bại lộ trong không khí hơi lạnh, hoa hoành một trận mấp máy, dòng khí cực nóng hướng vào trong thân thể rót vào.
Tiêu Kinh quỳ gối giữa hai chân nữ nhân, bàn tay bắt lấy đầu gối nữ nhân, chế trụ chặt chẽ không cho nàng cử động.
Hắn cúi đầu, chóp mũi cao thẳng tiến tới trước lông tóc dày rậm của nữ nhân mới dừng lại, hít thở mấy hơi thật sâu, ngửi mùi vị nơi đó.
Cơ thể nữ nhân có mùi thơm u tĩnh, đến hơi thở tao lãng da^ʍ mĩ cũng có, nhưng mà xen lẫn trong đó còn có một mùi hương...Lạnh lạnh, quen thuộc, vị bạc hà...
——
A a a a a a, rốt cuộc cũng viết tới đoạn liếʍ huyệt, bổn miêu thật kích động a. ~ ( ≧▽≦ ) /~
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~