Tuy rằng Tiêu Kinh không biết chữ, nhưng dù sao cũng ở trên chiến trường học thành người, hắn bỏ tính mạng để học binh pháp, dùng trên người nữ nhân cũng không phải không được.
Lần đầu tiên bắt gặp ánh mắt, hắn đã nhìn thấy thú tính của nữ nhân, cũng thấy rõ rành sự kiêu ngạo bất khuất của nàng.
Người như vậy, cho dù làm nàng rơi vào vũng bùn, nàng thà tình nguyện chết, cũng sẽ không cam tâm kéo dài hơi tàn dưới chân bất kỳ kẻ nào.
Nữ nhân nếu có một chút ý nghĩ như vậy, thì cũng sẽ không tự hủy đi dung nhan, trở thành vật buôn bán không đáng tiền nhất trong tay bọn buôn người.
Mỗi một lần Tiêu Kinh nói "Nàng là nương tử của ta", giống như tiếng trống trước khi binh lính xuất chiến, nghe nhiều, chẳng sợ trong lòng không rõ, thân thể cũng sẽ nhớ rõ, như bị thôi miên.
Mà hắn cũng đã thử thăm dò điểm mấu chốt trong lòng nữ nhân.
Cho dù là đút cơm bằng miệng, hay là đánh mông, sờ vυ', làm căng tiểu huyệt, thì Tiêu Kinh đều suy nghĩ cặn kẽ trước khi làm.
Hắn tinh tế quan tâm là thật, hắn thận trọng từng bước cũng là thật.
Nếu ngày đầu tiên hắn mua nữ nhân này về, liền đem nàng thao ở trên giường, chỉ sợ cả đời này trong lòng nữ nhân sẽ có một cây gai, cho dù hai người sinh sống ở bên nhau, cũng sẽ không mở rộng tấm lòng dù chỉ một khắc.
Hắn đúng là một hán tử thô lỗ, nhưng cũng rất hiểu rõ, bắt giặc phải bắt vua trước, muốn người thì phải thành tâm.
Tâm nữ nhân, thân thể nữ nhân, hắn đều muốn có!
Cho nên vô luận giờ phút này hắn nhẫn nại vất vả đến thế nào, hắn đều sẽ chịu đựng, cho đến một ngày hắn có thể chân chính dùng côn ŧᏂịŧ tiến vào thân thể nữ nhân thao nàng.
Chỉ là...Nữ nhân thế mà lại chủ động thoa thuốc cho hắn, tiến triển này vượt ngoài dự đoán của Tiêu Kinh.
Tiêu Kinh cho rằng, việc này thật lâu thật lâu về sau mới có thể xảy ra.
Đây có tính là trong lòng nữ nhân nhớ hắn không?
Tiêu Kinh chịu đựng sự việc bất thình lình xảy ra, còn có dục hỏa đang quay cuồng trong thân thể, mày rậm nhíu chặt, trên người trở nên ướt dầm dề, trước ngực cũng toàn là mồ hôi.
Nữ nhân nhìn dáng vẻ nay của hắn, cho rằng lực đạo mình quá mạnh, làm đau miệng vết thương, cũng làm đau Tiêu Kinh.
“Phù phù… Phù phù…”
Nàng cũng giống như Tiêu Kinh, một bên thoa thuốc, một bên thổi lên vai Tiêu Kinh.
Toàn thân nữ nhân đều rất thơm, cho dù là hơi thở thổi ra cũng mang theo hương thơm.
Vốn dĩ Tiêu Kinh không đau, chỉ là bị nữ nhân thổi như vây, ngược lại làm đau lên.
Côn ŧᏂịŧ đau.
Đau đến mức muốn cầm ở trong tay xoa xoa.
Trước lúc Tiêu Kinh gần mất khống chế. Liền đột nhiên đứng dậy, sau khi đứng ở mép giường lui một bước, thanh âm nghẹn ngào nói: "Vết thương này của ta chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại, ngày mai là sẽ tốt, khuya rồi, chúng ta đi ngủ thôi."
Nói xong, hắn liền nhanh chóng mà thổi tắt ngọn nến.
Lập tức, trong phòng liền không còn ánh sáng, cũng làm mất mọi đồ vật khống chế Tiêu Kinh, tỷ như mắt, miệng, tay,...của nữ nhân.
Hắn phì phò thở dốc, nghe được âm thanh nằm xuống của nữ nhân, lúc này mới lên giường.
Sau khi nữ nhân nằm xuống, ngửi mùi vị mát lạnh của thuốc trên ngón tay, không biết làm sao, đầu ngón tay vẫn còn cảm nhận được độ ấm của làn da Tiêu Kinh, đôi tay của nàng đều nóng lên.
Tiêu Kinh nhắm hai mắt lại, sau khi miễn cưỡng quét sạch mọi thứ trong đầu, mới duỗi tay ôm nữ nhân vào trong lòng ngực, cánh tay bá đạo ôm lại, trong lòng vừa rung động lại vừa an tâm.
Lúc này, hắn còn nhớ trên vυ' nữ nhân bị thương, không thể giống như mấy ngày trước đây cứ nắm trong lòng bàn tay được, nên chỉ ôm eo nữ nhân, bàn tay nóng hầm hập dán vào bụng nhỏ.
Áo trong cùng qυầи ɭóŧ ở bên trong có đoạn lộ ra, lòng bàn tay hắn có thể sờ được một nửa da thịt tinh tế bóng loáng.
Đêm nay, nam nhân và nữ nhân đều cùng nhau suy tư, mà thân thể cả hai cũng đều không thoải mái gì, lại nằm bên cạnh nhau, cùng yên tĩnh trong ban đêm u tối.
Đặc biệt là nữ nhân, bị bàn tay Tiêu Kinh chạm vào như vậy, hơi nóng theo bụng nhỏ chui vào tử ©υиɠ, làm tiểu huyệt lại chảy ra nước.
Không chỉ có ướt đẫm, hơn nữa còn ngứa, làm nàng muốn dùng tay sờ, hận không thể có thứ gì đó cọ sát thật mạnh ở bên ngoài, mới có thể hết ngứa.
Chỉ là nàng bị Tiêu Kinh gắt gao ôm chặt, căn bản không dám động đậy dù chỉ một chút, chỉ có thể thường xuyên cọ sát hai chân, thoáng giải trừ một ít ngứa ngáy phần ngoài.
Nàng… Nàng đây là làm sao vậy…
Như thế nào lại phát tao phát lãng như vậy… Là bởi vì có liên quan với nam nhân kia sao.
Không… Không…
Chẳng lẽ vì bị nam nhân làm căng tiểu huyệt, nên nàng liền trở thành da^ʍ phụ oa đãng cơ khát?
Nữ nhân nhắm mắt, chịu đựng cơn ngứa của hạ thân, cắn môi dưới dù thế nào cũng không muốn tiếp nhận sự thật này.
Sau khi tâm tư trong lòng Tiêu Kinh chìm xuồng, thì cũng dần dần mà đi vào giấc ngủ
Trước khi ngủ, cằm hắn cọ cọ vào cổ nữ nhân, mơ hồ nói: "Nếu nàng không thích ăn bánh bao, thì chờ ngày mai ta lại mua đồ ăn ngon cho nàng."
--
Nam nhân này đã buồn ngủ rồi, mà còn nhớ rõ lúc ăn tối, nữ nhân cắn bánh bao chậm rì, không giống như hôm qua ăn điểm tâm vui vẻ như vậy.
Người này a, từ lúc bắt đầu, liền đặt nàng ở đầu quả tim mà sủng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~