Tháo Hán Cùng Kiều Nương

Chương 26: Quang minh lỗi lạc

Được Lê Viễn xác nhận đã khỏi bệnh xong, nữ nhân lại tĩnh dưỡng thêm hai ngày nữa, mỗi ngày Tiêu Kinh đều đặn đưa ba bữa cơm nóng hổi đến tận mép giường cho nàng ăn.

Nữ nhân sợ Tiêu Kinh lại giống như lần trước mà bón cơm cho nàng nên cũng không dám ngang ngược nữa, ngoan ngoãn mà ăn cơm.

Nàng cũng không để bụng việc đồ ăn có ngon hay không, ăn no là sẽ buông đũa, sau đó Tiêu Kinh sẽ cầm lấy bát của nàng, nhanh chóng ăn hết sạch tất cả cơm thừa.

Nữ nhân cũng đã thử cố gắng ăn hết sạch cơm không để dư thừa, nàng không muốn nhìn đến nam nhân giao triền nước bọt gián tiếp với nàng giống như là thân mật lắm vậy.

Nhưng mà lúc nào hắn cũng xới cả một bát tô cơm to đùng, cho dù nàng có hai cái dạ dày đi chăng nữa thì cũng không thể ăn hết được nên chỉ có thể buông xuôi.

Mấy ngày này, Tiêu Kinh luôn bận rộn tất tả ngược xuôi, có lúc trở về quần áo trên người đều bẩn thỉu, chắc là vào trong núi hoặc xuống làm ruộng.

Nữ nhân cũng không quan tâm, nàng nằm ở trên giường nhắm mắt lại, không kêu rên một tiếng, cũng không muốn động đậy chút nào, thậm chí còn không muốn nhìn thấy Tiêu Kinh.

Lúc hắn không có ở nhà, nàng sẽ ngồi dậy mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút, xa xa là dãy núi xanh mượt, gần hơn có thể nhìn thấy mấy cái nhà tranh.

Phong cảnh trông thật sự rất giống với những gì mà nàng đã từng học trước kia trong những câu thơ, chỉ có điều lúc này nàng không cảm nhận được thích thú mơ mộng chút nào.

Nơi này không phải là nhà của nàng!

Điều an ủi duy nhất đối với nàng là một trận gió mát mang theo mùi cây cỏ cùng với bùn đất thổi vào qua cửa sổ khiến cho nàng cảm thấy như mình vẫn còn sống.

Thân thể của nàng đã tốt hơn, tay chân hoàn toàn được tự do, có thể xuống giường, cũng có thể đi lại được bình thường.

Nếu đã không thích nơi này, cũng không thích nam nhân kia, vậy tại sao mà nàng lại không trốn đi?

Trong lòng nữ nhân cũng không có đáp án, nàng chỉ thất thần nhìn ra bên ngoài.

Bỗng dưng ở ngoài sân dần xuất hiện tiếng bước chân kì lạ, nữ nhân không lên tiếng, mở hé cửa sổ to hơn một chút để nhìn người vừa mới đến rõ hơn.

Đó là một nữ nhân mặc áo váy màu xanh biếc, trong tay cầm theo một cái rổ, đứng ở ngoài sân gọi tên Tiêu Kinh.

Nàng nhìn đến gương mặt của người kia, lập tức giật mình có chút hoảng sợ.

Gần nửa khuôn mặt của người kia là một cái bớt màu đỏ sậm, trông thật sự có chút doạ người.

Nàng mới chỉ là đâm đầu vào cột để lại một vết sẹo thôi đã cảm thấy mình bị phá tướng rồi, tóc tai luôn thả xuống để che lấp đi.

Vậy mà nữ nhân kia đứng ở dưới ánh mặt trời lộ ra khuôn mặt trứng ngỗng, búi tóc chỉnh tề không hề có một chút tóc mái nào che lấp, tuỳ ý để cho người khác nhìn thấy rõ ràng vết bớt đỏ sậm ở trên mặt, quang minh lỗi lạc không có một tia nhút nhát.

Nữ nhân được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng từ nhỏ, nàng chưa bao giờ gặp qua một nữ tử như vậy, ánh mắt của nàng không khỏi nhìn nữ nhân kia nhiều thêm vài lần, nhận ra có vài phần quen mắt liền cúi đầu nhìn lại chính mình.

Lúc này mới phát hiện ra quần áo mà nàng đang mặc ở trên người rất giống với nữ nhân kia, cả vải dệt cùng với kiểu dáng đều là giống nhau.

Bỗng dưng trong lòng nữ nhân có một cảm giác khó chịu không tả được, nàng thu tay về khép cửa sổ lại, không muốn nhìn thấy nữ nhân đang đứng ở ngoài sân kia nữa, cũng cảm thấy tiếng gọi ‘Tiêu Kinh’ liên tục của nàng ta thật là phiền chán.

...

Ban đêm, nam nhân nấu nước cho nàng rửa mặt, bản thân hắn thì lại đi ra ngoài sân dội nước xôn xao, cả người mang theo hơi lạnh mà leo lên giường.

Nhưng mà thân mình của hắn cũng rất nhanh chóng nóng dần lên, chờ đến lúc đấy thì tay của hắn cũng duỗi về phía nàng.

Tiêu Kinh thật sự rất bá đạo, một tay ôm eo nàng, tay còn lại bóρ ѵú, nhất định phải nắm vào nơi mà năm ngón tay tách ra mới có thể bao phủ được thì hắn mới bằng lòng.

Nữ nhân rất muốn tát vào mặt Tiêu Kinh một cái nữa, nhưng mà nàng bị ôm chặt đến mức không thể cử động được, nếu nàng cố gắng giãy giụa, nam nhân này sẽ giơ đùi lên đè ở trên người nàng, nặng chẳng khác gì khúc gỗ.

Nàng vừa tức lại vừa bực, ngứa răng thật sự.

Nam nhân ôm chặt lấy nàng không để lộ một chút khe hở nào, căn ngoạn ý nhi thô to ở giữa háng của hắn liền chọc thẳng lên mông nàng.

Nữ nhân đã từng được mẫu thân cho xem tránh hoả đồ, đương nhiên cũng biết điều này có nghĩa là gì.

Nàng tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi!

Lúc này, Tiêu Kinh liền dựa vào bên tai nàng, nhắm mắt lại, giọng nói dần trở nên trầm thấp nóng bỏng mà vang lên, “Nàng là nương tử của ta!”

Hắn lại không nói ra nửa câu sau mà chỉ nghĩ ở trong đầu, “Ta muốn thao lộng nàng lúc nào cũng được.”