Quần áo ở trên người Tiêu Kinh cũng miễn cưỡng xem như tạm được, chỉ có điều trông hơi nhàu, góc áo bị ướt một chút, cũng không có gì to tát cả, thứ đáng chú ý đến nhất chính là dấu vết bàn tay đỏ sậm in rõ rệt lên làn da ngăm đen trên khuôn mặt hắn.
Nữ nhân không ngờ lúc nãy nàng lại đánh tàn nhẫn đến mức này, da thịt nam nhân dày dặn như vậy mà còn để lại dấu vết rõ ràng thế kia, nghĩ đến đây không hiểu vì sao mà đột nhiên mặt nàng cũng trở nên nóng hơn bình thường.
Nàng lại nhìn đến Lê Viễn, tuy rằng hắn vội vàng chạy đến đây nhưng mà lại mặc một cái áo khoác chống lạnh ở bên ngoài, trông chỉnh tề hơn rất nhiều.
Lê Viễn bắt mạch một lúc xong thu tay về, liếc mắt nhìn Tiêu Kinh một cái rồi chế nhạo nói, “Nàng có nhiều sức lực để đánh người như vậy, ngươi còn lo lắng cái gì? Gốc nhân sâm một trăm lượng kia của ngươi cũng không phải là vô dụng, mạng cũng được cứu rồi, về sau dưỡng cho thật tốt, đừng làm việc quá nặng nhọc thì sẽ không có vấn đề gì cả.”
Tiêu Kinh nghe xong liền thở phào nhẹ nhõm, sau đó hắn hỏi, “Vậy còn giọng nói của nàng thì sao? Sau này có thể chữa khỏi được không?
Lê Viễn quay ra bảo nữ nhân, “A... Há miệng ra cho ta xem nào.”
Nữ nhân đần cả mặt ra, ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói.
Thật ra thì cũng không phải là nàng nguyện ý để cho Lê Viễn kiểm tra, chỉ là đột nhiên bị ba chữ ‘một trăm lượng’ làm cho hoảng sợ mà ngớ người ra, hai mắt nhìn Tiêu Kinh tràn đầy kinh ngạc.
Tháo hán nghèo túng mặc quần áo vải thô này có thể bỏ ra hai lượng bạc để mua lại nàng đã là không dễ dàng, vậy mà... vậy mà hắn lại có thể bỏ ra một trăm lượng bạc để mua nhân sâm cứu mạng nàng!
Một trăm lượng bạc, cho dù có đặt ở trong cuộc sống giàu sang nhung lụa trước đây của nàng thì cũng không phải là một số tiền nhỏ, đừng nói gì đến nơi rừng núi hẻo lánh xa xôi này.
Nếu như có nhiều tiền như vậy thì hắn muốn cưới nữ nhân nào mà chẳng được, cần gì phải mua một người vừa dơ bẩn lại vừa phá tướng như nàng?
Lê Viễn kiểm tra tỉ mỉ một lúc rồi hỏi, “Yết hầu không bị thương tổn, trước kia có từng bị đánh mạnh hay va đập gì không?”
“Không có, trên cổ nàng không có vết thương nào cả.”
“Có thể kêu ra tiếng không?”
“Có thể kêu ra được, trầm thấp, nghẹn ngào, âm thanh không to lắm, cũng có thể nói không ra chữ.”
“Lúc kêu ra tiếng có thấy đau đớn không?”
“Ta không thấy có gì khác lạ, nàng cũng có thể ăn cơm được bình thường, chắc là không đau.”
Lê Viễn nhịn không được, trừng mắt lên nhìn Tiêu Kinh một cái rồi nói, “Ta đang hỏi nàng, ai mượn ngươi trả lời? Chẳng lẽ ngươi là người bệnh sao?”
Tiêu Kinh cũng không chịu thua, trực tiếp đáp lại, “Nàng không nói được, ta biết rõ nên mới trả lời thay cho nàng.”
Lê Viễn tức giận hỏi vặn lại, “Thế lỡ chẳng may ngươi nói sai thì sao?”
Tiêu Kinh vốn định đáp lại là hắn không nói sai, nhưng mà bây giờ đang chữa bệnh, cẩn thận vẫn tốt hơn.
Hắn nhìn sang nữ nhân hỏi lại, “Vừa rồi ta có nói gì sai không?”
Nữ nhân không gật đầu, nhưng cũng không lắc đầu, cứ như vậy mà đối diện với Tiêu Kinh, nhìn thẳng vào trong ánh mắt nóng bỏng của hắn, nghi vấn càng lúc càng trở nên mãnh liệt hơn.
Vì sao?
Vì sao lại cam nguyện tiêu nhiều bạc như vậy để cứu nàng?
Vì sao lại chạy đi mời đại phu đến tận nhà để chữa bệnh cho nàng?
Tiêu Kinh cũng không né tránh, cứ như vậy mà tuỳ ý để mặc cho nàng nhìn.
Lê Viễn đứng ở một bên rốt cuộc cũng không nhìn nổi được nữa, nghĩ đến Song Nương đang nằm trong ổ chăn ấm áp mà oán hận nói, “Được rồi được rồi! Cầm lấy lọ thuốc này, mỗi ngày ăn một viên, dùng hết rồi lại gọi ta đến bắt mạch cho thêm một lần nữa. Còn giọng nói thì để ta về nghiên cứu lại đã, hôm nào sẽ trả lời các ngươi sau.”
Tiêu Kinh cầm lấy lọ thuốc, cũng không tiễn Lê Viễn ra cửa, cứ mặc kệ hắn tự đi về một mình.
Hắn kéo chăn cho nữ nhân, thấp giọng nói, “Cứ yên tâm ngủ đi, nàng là nương tử của ta, ta nhất định sẽ chăm sóc cho nàng thật tốt.”
Nữ nhân nghe lời nhắm mắt lại, không phải là bởi vì mệt nhọc, nàng đã ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại cho nên bây giờ ý thức đang rất rõ ràng.
Nàng chỉ là không biết phải đối mặt với Tiêu Kinh như thế nào!
Nương tử của hắn...
Rõ ràng là vận mệnh của nàng, vậy mà ngay cả quyền làm chủ cũng không có, cứ như vậy mà bị hai lương bạc bán đi sao?
Thân mình tốt hơn, tâm tư liền trở nên bướng bỉnh.
Thứ mà nàng ghét bỏ không phải là Tiêu Kinh, mà là loại thủ đoạn buôn bán này.