Thời gian Vương Nhất Bác đi xa, Tiêu Chiến vẫn là đúng như thói quen về nhà trước 5 giờ chiều, chỉ có điều không còn cậu đợi anh mỗi bữa cơm, Tiêu Chiến ngày càng lười ăn, đến người cũng đã gầy đi một vòng.Mỗi tối cậu đều gọi về nhà, thấy mặt Tiêu Chiến, nhìn đến nửa đêm mới đi ngủ, ngày ngày đều đặn như vậy mà trôi qua.
- Tán Tán, anh gầy đi có phải không? em đã nói bao nhiêu lần, bảo anh ăn cơm cho tử tế,,
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác bên kia tiếp tục cằn nhằn, gương mặt vẫn cười đến khả ái..
- Nhất Bác, tháng này ngày bao nhiêu thì em về?
- Nhất Bác ở đó có ăn cơm đúng bữa không? cũng đừng thức khuya học quá, Tán Tán ở nhà rất tốt, đều không có về nhà trễ....
Vương Nhất Bác mỗi lần gọi về đều là như vậy nghe Tiêu Chiến nói những câu này. Nhưng mặc nhiên, cậu một chút cũng không thấy chán, nghe đi nghe lại mãi giống như thói quen khó bỏ.
- Tán Tán, chờ em hoàn thành sớm chương trình học, nhất định sẽ về bên anh thật nhanh....
- Hứa rồi nhé!
- Em hứa mà, ngoan, mau ngủ sớm!
- Được!.
Tiêu Chiến mỗi một cuộc nói chuyện với Vương Nhất Bác đều cẩn thận ghi âm lại, ghi đến mới 2 tháng trôi qua, những file âm thanh sắp chiếm hết bộ nhớ trong điện thoại của anh rồi.
Trong tập đoàn Vương thị, mọi người đều biết đến thư ký Tiêu của Vương tổng, chính là 1 trong 2 thư ký đắc lực của ông chủ tập đoàn, lại còn được nhà họ Vương nuôi dưỡng từ trước tới nay. Có thể nói, ngoài Vương tổng và Vương thiếu gia, thì thư ký Tiêu là người có quyền hành tiếp theo trong tập đoàn, nhưng dáng vẻ thiên chân vô tà đó, khiến cho mọi người đều thương yêu nhiều hơn là kính sợ.
Hôm nay, khi Tiêu Chiến vừa dùng cơm trưa xong trở lại phòng làm việc, bên khúc rẽ hành lang phát hiện Châu Sinh đang nói chuyện điện thoại, giọng nói vô cùng kích động, vô tình khiến đoạn đối thoại rơi vào tai anh:
"Vậy nên bây giờ anh báo với tôi, vì vợ anh có thai, nên tôi không còn giá trị nữa sao? "
" Tôi không cần điều đó, thật khốn nạn"
" Đứa nhỏ này cũng không cần anh quản, có được sống hay không là do số mạng của nó"
Tắt máy, Châu Sinh ngồi sụp xuống ghế, bàn tay cô xiết chặt chiếc điện thoại, đôi mắt phiếm hồng lạnh lẽo. Phát hiện ra Tiêu Chiến đứng cách đó không xa, Châu Sinh cố gắng nặn ra một nụ cười, chào hỏi:
- Tán Tán, cậu trở lại từ lúc nào?
Tiêu Chiến ái ngại nhìn Châu Sinh cũng thành thật trả lời:
- Em vừa nghe chị nói chuyện điện thoại, xin lỗi chị Châu Sinh, em không cố ý.
Châu Sinh nhìn anh, tia mạnh mẽ kiềm chế cuối cùng cũng không giữ được. Một hàng nước mắt rơi ra, cô nức nở ôm lấy Tiêu Chiến, gục đầu vào vai anh:
- Tán Tán, anh ta là một kẻ tồi, một kẻ khốn nạn,,,xin lỗi vì để em phải chứng kiến chuyện hôm nay...
Tiêu Chiến lần đầu tiên có người gục vào người mình khóc lóc, tay chân luống cuống không biết phải làm sao, liền nhớ đến mình mỗi khi bị ốm, như thế nào nằm trong lòng Vương Nhất Bác, được cậu dỗ dành, bàn tay đưa lên vuốt nhẹ trên lưng Châu Sinh, nói nhỏ:
- Được rồi, chị Châu Sinh ngoan, không khóc nữa..
Châu Sinh nhìn đến đứa em có chút khờ khạo, đang vụng về an ủi chính mình, một cỗ tủi thân, thất vọng càng lớn dâng lên. Ánh mắt cô đỏ ngầu, gương mặt tái xanh lau nước mắt, ngồi thẳng dậy.
- Chị Châu Sinh, đứa bé thì làm sao?
Châu Sinh nắm bàn tay Tiêu Chiến, nói nhỏ:
- Tán Tán, chuyện này là bí mật giữa hai chúng ta, em tuyệt đối không được nói ra ngoài, được không?
Tiêu Chiến nhớ đến lời cô nói về sống chết của đứa nhỏ lúc nãy, vẫn không bỏ qua vấn đề, nói:
- Đứa nhỏ thì sao?
- Tán Tán,,,đứa nhỏ này không thể chào đời, em nhất định phải giữ bí mật này của chúng ta.
Tiêu Chiến nhìn đến vùng bụng phằng lì chưa có gì nhô lên của Châu Sinh, bàn tay nhè nhẹ đặt lên đó, nói:
- Người kia là người chị thường kể với em sao? rõ ràng anh ấy rất tốt mà, thì ra người rất tốt cũng có thể khiến người khác khóc đến thương tâm như vậy.
- Tán Tán,,, đứa nhỏ này rõ ràng với anh ta chỉ là sự dự bị,, có thể em không hiểu nhiều như vậy,, nhưng mà, em nỡ lòng để nó sinh ra không có người thương yêu sao? EM đừng đau lòng nữa,, chị làm vậy chỉ là muốn tốt cho nó thôi.
Có lẽ lúc này trong lòng Châu Sinh, sự thù hận đối với kẻ lừa dối của cô đã lấn át đi lý trí của cô rồi,,, chính vì vậy mà cô quyết tâm không thể để đứa nhỏ này được sinh ra đời, không thể thay kẻ đó nuôi dưỡng đứa con này được. Cô là một người phụ nữ vô tình, cô chấp nhận làm kẻ vô tình. Chung quy con người ta, đến tận cùng tan vỡ của yêu thương chính là một kiểu khắc cốt ghi tâm thù hận.
Tiêu Chiến dù thanh thuần cách mấy cũng đủ hiểu, quyết định của Châu Sinh bây giờ có nghĩa là gì, có nghĩa là rất nhanh thôi, đứa nhỏ kia sẽ không còn có thể lớn lên trong bụng nữa. Anh nhìn đến Châu Sinh, lòng đầy nghiêm túc nói:
- Chị Châu Sinh, đứa nhỏ này sẽ là con của em, em muốn làm cha của nó, em sẽ thừa nhận nó, yêu thương nó, thế nên cầu xin chị,,,đừng làm tổn thương con em,,,có được không?