Khoảng thời gian cả Tiêu Chiến lẫn Vương Nhất Bác không mong muốn nhất cũng đã đến, suốt tháng 6 này, hành lý để đi Bắc Kinh trong nhà cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho cậu, sáng sớm mai liền cứ như kế hoạch lên đường.Trong vườn quỳnh hoa, nơi mà Tiêu Chiến thích nhất, cũng là nơi lần đầu tiên cả 2 gặp nhau, Vương Nhất Bác vẫn nhớ năm đó khi gặp anh bầu trời trong xanh đẹp đẽ như thế nào. Tiêu Chiến ủ rũ ngồi trên chiếc xích đu, ánh mắt phiếm hồng nhìn Vương Nhất Bác bên cạnh.
Nhìn thấy con thỏ nhỏ cả ngày nay cứ sụt sùi trước mặt cậu, nếu có thể vứt bỏ trách nhiệm, cậu chắc chắn sẽ không đi, nhưng vì ngày sau có đủ sức bảo vệ cho Tiêu Chiến, bản thân cậu biết rõ nhất bây giờ mình nên lựa chọn như thế nào. Dù Lạc Dương cách Bắc Kinh cũng không đến nối cùng trời cuối đất, nhưng mỗi ngày cũng không thể bồi bên cạnh người kia, nội tâm Vương Nhất Bác cũng không thấy vui vẻ bao nhiêu.
- Tán Tán, sao lại buồn nữa rồi, không nỡ để em đi sao?
Vương Nhất Bác xoa xoa lên mái tóc mềm mềm đang bị gió thổi đến không có trật tự của Tiêu Chiến, nhẹ giọng hỏi.
Tiêu Chiến lúc này chỉ yên lặng nhìn cậu, không có trả lời, liền gục đầu trong lòng Vương Nhất Bác, thân thể cao gầy nằm gọn trong vòng tay mạnh mẽ của thiếu niên, Tiêu Chiến trước giờ không nghĩ ngợi nhiều, hôm nay lại sợ được sợ mất, tham huyến tựa sát vào người cậu, hít lấy hơi ấm quen thuộc 10 năm qua chưa lúc nào anh nghĩ sẽ rời xa.
- Nhất Bác...
- Em ở đây...
- Tán Tán nghe nói Bắc Kinh có em gái xinh đẹp đúng không? Khi...khi về nhà, có thể đừng mang theo đến đây được không?
Vương Nhất Bác nhìn người trong ngực, con thỏ ngốc này đang nói bậy cái gì đây? Cậu kéo Tiêu Chiến ngồi thẳng dậy, hỏi rõ:
- LÀ ai nói cho anh em sẽ dẫn em gái xinh đẹp về nhà?
Tiêu Chiến cúi đầu xoa mắt, đôi mắt trước giờ chỉ cong cong mỉm cười, bây giờ nhìn đến vành mắt sưng lên, bên trong ngân ngấn lệ, khiến người ta nhìn đến cũng đau lòng, anh lí nhỉ trả lời:
- Chú Vương bảo, bảo sau này Nhất Bác về nhà, sẽ dẫn bạn gái về cùng, ..cùng chơi với Tán Tán...có thật vậy không?
Vương Nhất Bác nhìn vẻ mặt ủ dột của Tiêu Chiến, thở dài an ủi:
- Là ba ba nói bậy, em sẽ không dẫn ai về nhà, cuối tuần sẽ về chơi với Tán Tán, nào! đừng xoa nữa, sưng hết mắt rồi...
Tiêu Chiến nghe lời cam đoan từ Vương Nhất Bác, trong lòng có nhẹ nhõm hơn một chút, sau đó lại hỏi:
- Nếu sau này Tán Tán kết hôn rồi, có phải vẫn sẽ được ở cùng Nhất BÁc không?
Vương Nhất Bác trừng mắt nhìn Tiêu Chiến:
- Kết hôn?
- Chú Vương nói, Tán Tán cần kết hôn, là nam nhân ai cũng phải trải qua, còn nói Tán Tán phải làm gương cho Nhất Bác.
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói ra chuyện này với vẻ mặt đương nhiên, giống như chuyện anh ấy đánh răng xong rồi đi ngủ vậy, liền nắm tay Tiêu Chiến kéo đến thư phòng của ba Vương.
- A, sao muộn rồi hai đứa còn chưa đi ngủ? ngày mai còn phải lên đường sớm, Nhất Bác con,...
Ông nói còn chưa dứt lời, sắc mặt Vương Nhất Bác đã u ám mấy phần, nhìn đến ông.
- Là ba kêu Tán Tán chuẩn bị kết hôn? Ba đang đùa với con có phải không?
Ba Vương nhìn sắc mặt của con trai, cũng không có mấy bất ngờ, chỉ là ông không nghĩ, đứa bé Tán Tán nhanh như vậy đã để lộ chuyện này, ông cũng không nghĩ đến, con trai mình lại thẳng thắng đến mức độ này. Rất được!
- Sao lại đùa? Tán Tán đã bao nhiêu tuổi? nói chuyện kết hôn cũng không phải không thể nha.
Vương Nhất Bác nhìn đến vẻ mặt chỉ sợ trời không sập của Ba Vương, bàn tay nắm lấy tay Tiêu Chiến càng chặt, nói:
- Nếu như mấy năm con không có nhà, ba lại để ai đó nhúng chàm anh ấy, thì đừng trách con.
Tiêu Chiến ngơ ngác nhìn ba VƯơng cùng Vương Nhất Bác, bọn họ nói chuyện kết hôn của mình sao lại căng thẳng như vậy? Bàn tay níu cánh tay Vương Nhất Bác, nhỏ giọng nói:
- Nhất Bác đừng giận, anh kết hôn rồi vẫn ở nhà chúng ta nha, anh không có đi đâu cả, cũng không có ai gọi là nhúng..nhúng chàm gì đó...
Khụ,,,Ba Vương ngồi trên bàn làm việc che miệng cười, sắc mặt Vương Nhất Bác không tốt, nhìn Tiêu Chiến:
- Còn anh nữa, nếu như để em biết anh lén kết hôn, em sẽ không nhìn mặt anh nữa. Về phòng!
Hai bóng dáng lôi kéo nhau ra khỏi phòng làm việc của ba Vương, ông lắc đầu cười cười, đứa con Vương Nhất Bác này cuối cùng cũng có cái đó thể uy hϊếp nó. Ông mang điện thoại ra đánh một dòng tin gửi cho Vương Nhất Bác":
" Ranh con, nếu vài năm sau con không làm được việc, ba ba nhất định gả Tán Tán cho người xứng đáng hơn"
Vương Nhất Bác thấy tin nhắn kia, nghiến răng nghiến lợi:
" Có muốn gả cũng chỉ có thể gả cho con, ba đừng mơ có con mèo thối nào có thể chạm đến anh ấy."