Sau khi Trình Chu đưa Thôi Cửu về nhà, trên đường trở về thì nhận được tin nhắn của Cố Kiều, cô nói đã về tới nơi rồi.
Khi đến cổng khu nhà, anh thấy có một hàng bán khoai lang nướng, mùi thơm ngào ngạt, vừa thơm vừa ngọt. Nghĩ đến cô gái tham ăn ở nhà, Trình Chu liền tới mua một củ thật lớn, vừa đi vừa cúi đầu giúp cô bóc vỏ. Khoai vừa ra lò nóng bỏng tay, Trình Chu vừa bóc vỏ vừa đưa lên miệng thổi, đợi đến khi tay không cảm thấy nóng nữa mới bóc tiếp.
Từ nhỏ, Triệu Hà và Thôi Cửu đã luôn nói anh rằng, nếu làm vậy sẽ chiều hư Cố Kiều mất, sẽ biến cô thành một đứa trẻ lười biếng, không biết làm bất cứ thứ gì. Nhưng Trình Chu không quan tâm, anh cứ thích chiều chuộng cô thế đó. Không biết làm bất cứ thứ gì thì đã làm sao, một đứa trẻ lười biếng thì đã làm sao. Anh sẽ bảo vệ cô suốt cuộc đời.
Trình Chu mở cửa hành lang, chuẩn bị mở cửa vào nhà để bật tường mang khoai nướng sang cho Cố Kiều. Nhưng đột nhiên lại nghe thấy tiếng hét lớn của Giang Cầm truyền qua cửa. Sau đó là “bộp” một tiếng, có thứ gì đó rơi xuống đất. Máu trong người anh như trào ngược cả lên, lập tức lấy chìa khóa nhà Cố Kiều để mở cửa nhà cô ra.
Cô gái anh yêu chiều nhất, cô gái anh một tay nuôi lớn đang ngã dưới mặt đất, một tay ôm lấy bụng, tay còn lại bê bết máu, tóc tai bù xù, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, hai hàng lệ không ngừng chảy xuống cằm. Giọng nói của cô khàn khàn kèm theo run rẩy, bật khóc gọi anh, anh tiểu Chu.
Trái tim anh như bị từng nhát dao đâm phải, mỗi nhát đầu có thể lấy hết máu thịt của anh, đau đến mức không thể thở nổi. Đôi mắt Trình Chu hiện rõ sự tức giận không thể khống chế, bàn tay đang nắm chặt khẽ run lên. Sự tức giận cùng nỗi xót xa dâng lên vô hạn. Anh đi đến bên cạnh Cố Kiều, đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cô lên, rồi nằm lấy cổ tay cô đưa lên môi thổi thổi, vô cùng nhẹ nhàng. Hành động dịu dàng đó tạo nên một sự tương phản rõ rệt với bầu không khí xung quanh. Nó giống như sự bình yên trước cơn bão vậy.
Cố Kiều muốn trở về phòng, nhưng Trình Chu lại kéo cô ngồi lên ghế sofa trong phòng khách, anh quỳ xuống bên cạnh cô, nhẹ giọng nói: “Ngồi ở đây trước đã.”
Anh nói xong, liền hùng hổ đứng dậy, vung nắm đấm về phía mặt “vô lương tâm”. Người nặng tới một trăm hai mươi lăm ký bị anh đấm ngã ra ghế, khiến chiếc ghế lật ngược lại, rồi đổ ra sau. “Rầm” một tiếng, phát ra âm thanh như trận động đất. “Vô lương tâm” lồm cồm bò dậy, sờ sờ lên khóe miệng tóe máu của mình.
“Con mẹ nó, đến tôi mà cậu cũng dám đánh, có phải chán sống rồi hay không?”
Trình Chu cuộn chặt nắm tay, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, âm thanh vang vọng trong gian phòng khách nhỏ hẹp. Rõ ràng chỉ là một học sinh cấp ba, một cậu nhóc mười bảy tuổi, nhưng lại đem theo khí phách độc đoán, cường thế, khiến cả phòng không một ai dám lên tiếng.
Giang Cầm đi tới, nhặt tấm ảnh trên mặt đất đưa cho anh: “Tiểu Chu, lần này Cố Kiều thực sự sai rồi, cậu xem con bé đã làm những gì này, vậy mà vẫn bênh vực nó sao?”
Trình Chu ngẩng đầu, hất tấm ảnh trong tay Giang Cầm xuống đất, rồi nhìn bà ta, ánh mắt như bị băng tuyết vây quanh, lạnh đến đáng sợ: “Kể cả hôm nay cô ấy có gϊếŧ người phóng hỏa cũng không đến lượt mấy người ức hϊếp như vậy.”
Giang Cầm bị ánh mắt dữ tợn của Trình Chu làm cho hoảng sợ, liền lập tức cắn chặt môi không dám lên tiếng.
Trình Chu liếc nhìn Cố Kiều một cái, cô gái đang ôm đùi ngồi trên ghế sofa, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ mông lung và bất lực. Anh hiểu cô, anh biết cô không phải một người yếu đuối, có thể khiến cô biến thành bộ dạng này, nếu không phải “vô lương tâm” thì chắc chắn là Giang Cầm. Càng bị những người thân thiết nhất phản bội và không tin tưởng, thì tổn tưởng mà cô nhận lấy lại càng nhiều.
Trình Chu run rẩy chỉ vào Cố Kiều, nói với Giang Cầm: “Dì tự mình nhìn xem, dì thử dùng trái tim của mình ngẫm nghĩ lại xem, từ nhỏ tới lớn dì đã cho Cố Kiều được những gì? Khi cô ấy bệnh, cần người ở bên chăm sóc, lúc đó dì ở đâu, khi còn nhỏ cô ấy đói đến mức khóc hu hu, lúc đó dì ở đâu, dì đã nấu cho cô ấy được bao nhiêu nữa cơm?” Trình Chu cất cao giọng, mang theo sự phẫn nộ: “Dì dã dành cho cô ấy một nụ cười nào hay chưa?”
Cố Kiều nghe thấy lời nói của Trình Chu, cô cúi thấp đầu, những giọt nước mắt vốn dĩ đã ngừng, lúc này lại bắt đầu trào ra, chảy dài, rơi xuống mu bàn chân. Nhưng mối quan hệ cha mẹ với con cái như vậy đã được duy trì suốt mười mấy năm qua, sao có thể thay đổi chỉ bằng vài câu nói của Trình Chu được chứ.
Giang Cầm nhặt tờ giấy khám thai dưới mặt đất, đưa cho Trình Chu: “Nhưng lần này không thể trách người khác được, con bé yêu đương với tên côn đồ bên ngoài, đến có thai rồi!” Cảm xúc của bà ta có chút mất khống chế, giọng nói cũng dần run rẩy, lớn tiếng: “Con bé không tham gia được kỳ thi đại học nữa, cả cuộc đời này coi như xong!”
Trình Chu xé tờ phiếu khám thành từng mảnh ném xuống đất, với tình trạng này của Giang Cầm thì chẳng thể nào đả thông được. Mấy chữ mang thai và thi đại học là bóng đen tâm lý trong cả cuộc đời Giang Cầm.
“Vô lương tâm” lặng lẽ nhặt túi xách trên mặt đất lên, rồi quay người đi về phía cửa, muốn lén lút rời đi. Trình Chu thấy vậy liền bước nhanh tới, đá vào mông ông ta một cái, đồng thời lên tiếng chửi bới: “Cút!”
Cơ thể mập ú không thể đứng vững, cả người bổ nhào về phía trước, “bộp” một tiếng, đầu đập xuống đất, “vô lương tâm” đưa tay lên sờ sờ trán, phát hiện cả bàn tay toàn là máu.
Trình Chu quay trở lại sofa, ngồi xổm xuống, đặt tay lên vai Cố Kiều, nhìn thẳng vào mắt cô, nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, anh tiểu Chu đưa em đi băng bó một chút.”
Cố Kiều lập tức thu mình lại, lùi về phía sau. Trình Chu lại vươn tay giúp cô vén những lọn tóc lòa xòa trên trán, như đang dỗ dành một đứa trẻ: “Kiều Kiều ngoan, chúng ta không tới bệnh viện, chỉ đến phòng khám ngoài cổng khu nhà băng bó một chút thôi, sẽ không đau đâu.”
Anh biết cô sợ nhất là tới bệnh viện, phòng khám sẽ đỡ hơn một chút.
Cố Kiều gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa, đi theo Trình Chu ra cửa thay giày. Tay cô không tiện cử động, nên Trình Chu đã kéo một chiếc ghế để cô ngồi xuống, sau đó giúp cô cởi dép đi trong nhà ra, nắm lấy đôi chân nhỏ nhắn, xỏ vào giày, buộc dây lại giúp cô.
Ra khỏi hành lang, Trình Chu lại ngồi xổm xuống để Cố Kiều leo lên lưng mình. Lưng anh rất rộng, cô vững vàng nằm lên đó, đôi tay chắc chắn có lực ôm lấy cô, trước giờ Cố Kiều chưa từng lo lắng đến việc bị ngã. Cằm cô tựa lên tóc anh, ngửi được mùi chanh thoang thoảng, dường như nó có tác dụng xoa dịu, khiến tâm trạng đã bình tĩnh lại một chút.
Cố Kiều ôm cổ Trình Chu, cọ cọ mặt vào mái tóc anh. Khi còn nhỏ, cứ hễ ra ngoài chơi, cô lại lười không chịu tự đi, lúc nào cũng bắt anh cõng, sau này lớn lên, bắt đầu dậy thì, các dấu hiệu về ngoại hình càng ngày càng giống một người phụ nữ, anh đã không còn tình nguyện cõng cô nữa.
Khi cô lại muốn ỉ lại vào anh, anh sẽ nói: “Em nặng chết đi được, cõng không nổi.”
“Anh tiểu Chu.” Cố Kiều ngả người trên lưng anh, nói: “Anh có cõng được không thế?”
Trình Chu gật đầu: “Được.”
Cố Kiều mỉm cười, đến cả giọng nói cũng có phần gấp gáp: “Vậy anh cứ cõng em mãi có được không?”
Mỗi bước đi, Trình Chu đều có thể cảm nhận được sự mềm mại đang áp lên lưng mình, anh có chút cáu kỉnh. Nhưng không biết đó là vì “vô lương tâm”, vì Giang Cầm hay là vì cô.
Thấy anh không lên tiếng, cô cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tại phòng khám, bác sĩ giúp Cố Kiều xử lý vết thương trên tay. Vết hở không sâu cũng không dài, nhưng máu chảy hơi nhiều, trông có chút đáng sợ, chỉ cần khử trùng sạch sẽ sau đó quấn băng gạc là xong.
Trình Chu dẫn Cố Kiều ra khỏi phòng khám, trên đường phố ngập tràn ánh đèn neon sáng lấp lánh, phản chiếu đủ loại màu sắc xuống mặt đất.
Cố Kiều đi phía trước, Trình Chu đi theo sau. Trong lúc đi bộ, cô thường thích nhảy nhót theo từng ô vuông trên mặt đất, đến khi mệt rồi lại quay lại bên cạnh Trình Chu, ôm lấy cánh tay anh, lắc tới lắc lui: “Anh tiểu Chu, chúng ta đi đâu chơi đi?”
Cảm giác được thứ gì đó đè lên, Trình Chu muốn rút tay về nhưng lại sợ chạm vào vết thương trên tay cô, nên không dám, chỉ đành cứng đờ người mặc cho cô ôm.
“Em muốn đi đâu?” Trình Chu nghiêng mặt, nhìn cô gái bên cạnh mình.
“Đi đâu cũng được.” Cố Kiều khẽ khựng lại, mỉm cười nói: “Chỉ cần có anh tiểu Chu ở bên cạnh thì đi đâu cũng được.”
Dường như cô đã trở về với vẻ sôi nổi và vui tương thường ngày, sắc mặt bình thản, như thể những vết thương đau thấu tim một giờ trước đó đã tan thành mây khói. Cô quay mặt đi, không dám đối diện với ánh mắt anh, vì sợ anh sẽ nhìn thấy những nỗi buồn trong lòng.
Trình Chu chỉ về phía khu dân cư cao cấp phía xa, nói: “Kiều Kiều, em có muốn sống ở đó không, ở đó cũng không cách trường học quá xa. Mỗi ngày anh đều sẽ tới đưa đón em đi học, như trước đây.”
Chỉ có điều là không phải sống chung với Giang Cầm nữa mà thôi.
Cố kiều lắc đầu, nói: “Không muốn.” Tuy rằng ở nhà chẳng sung sướиɠ gì, nhưng giá nhà đất tại nơi mà Trình Chu vừa chỉ không cần nghĩ cũng biết nó đắt tới mức nào, tiền của anh cũng là tiền mà.
Hai người đi tới một công việc nhỏ gần đó, cùng nhau ngồi trên chiếc ghế dài. Cố Kiều ngồi ôm hai chân, ánh trăng phủ xuống mặt đất, khiến không gian được nhuộm một tầng sương bạc, Trình Chu đặt hai tay trên lưng ghế, đôi chân dài thoải mái bắt chéo, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Nói đi, vết tát trên mặt là thế nào, ai đánh?” Giọng điệu của anh nghe có vẻ rất thản nhiên, mang theo sự lười biếng, nhưng ai cũng biết rằng, đây tuyệt đối không phải là một câu hỏi tùy ý.
Cố Kiều nhớ ra việc trên người anh Mao có mang theo một con dao, nên mỉm cười nói với Trình Chu: “Đâu có đâu, anh nhìn lầm rồi, là do gần đây em mập lên, nên mặt mới hơi sưng như vậy, chẳng phải anh suốt ngày dặn dò em phải ăn nhiều một chút đó sao, ăn nhiều như heo vậy đó.” Sợ mình che đậy không tốt, cô lại nói: “Mặt đỏ là vì anh tiểu Chu quá đẹp trai, anh có biết trong trường chúng ta có bao nhiêu bạn nữ thích anh không…”
Cố Kiều còn đang muốn tiếp tục nói, đột nhiên cằm cô bị đôi đôi tay thon dài có lực nắm lấy. Hai bàn tay trượt dài trên mặt cô, anh dùng ngón tay cái xoa xoa gương mặt cô, sau đó lại một lần nữa nhéo lấy cằm, ngữ khí không kiên nhẫn: “Nói.”
Thấy bộ dạng của anh như vậy, nếu cô còn tiếp tục nói dối, e rằng sẽ bị anh nhấc khỏi ghế và ném ngay xuống bãi cỏ mất.
Cố Kiều cúi đầu, đáp: “Chính là cái người trong ảnh.” Tiếp đến cô ngẩng đầu lên nói với anh: “Anh đừng đi tìm tên đó tính sổ, anh ta chỉ thu của em hai tệ tiền phí bảo kê, không sao đâu.”
Trình Chu không tiếp tục gặng hỏi nữa, đại khái anh đã đoán được khi nãy Giang Cầm nói cô yêu đương với tên côn đồ bên ngoài là có ý gì.
Anh quay người sang, tiến lại gần cô, tận dụng ánh đèn, nhìn rõ khuôn mặt cô, hỏi: “Có đau không?”
Thấy sắc mặt của Trình Chu càng ngày càng tệ, Cố Kiều muốn đổi chủ đề, nên tiếp tục những lời nói nhăng nói cuội vừa rồi: “Hoa khôi lớp A2 bên cạnh, anh có biết không, mỗi lần tan học cậu ấy đều lén lút đứng dưới cầu thang chụp trộm anh, haizz, thôi không nói nữa, thực ra cậu ấy cũng khá xinh đẹp, hơn nữa kiểu tóc lại còn…”
“Con mẹ nó anh đang hỏi em đó, có đau không!” Trình Chu lộ ra ánh mắt không còn chút kiên nhẫn nào, khuôn mặt hiện rõ sự cáu kỉnh: “Có người tìm em gây chuyện, tại sao không nói với anh?”
Cố Kiều không còn cách nào khác, chỉ đành ngừng nói linh tinh lại, cô biết anh đã thực sự tức giận, nên nhỏ giọng nói: “Tên đó không dễ đối phó, trên người có dao.”
Trình Chu từ trên ghế đứng bật dậy, hai tay chống vào thành ghế, một chân đạp lên ghế, giam Cố Kiều vào giữa, áp lại gần, hỏi: “Con mẹ nó, em có ý gì thế hả Cố Kiều, em đang xem thường ai đấy hả?”
Hơi thở khô nóng dồn dập phả đến, khiến Cố Kiều đỏ mặt, cô co rụt cơ thể, hơi lùi lại phía sau. Thấy cô lùi lại, anh lại càng áp về phía trước. Cuối cùng đến khi cô dựa hẳn lưng vào ghế, không thể nào tiếp tục lùi được nữa.
Tất cả những gì hiện lên trong đầu anh đó là cô đã không còn như trước nữa, không còn cứ hễ có chuyện gì xảy ra sẽ tới tìm anh đầu tiên nữa, có phải cô đã quen với người con trai nào khác rồi hay không, không còn muốn ỷ lại vào anh nữa sao?
Trình Chu thậm chí không ý thức được tư thế của hai người đang có chút ái muội. Đêm đầu thu vô cùng yên tĩnh, trong công viên không có người qua lại, ánh đèn đường chiếu vào gương mặt anh, tuy rằng biểu hiện không được tốt lắm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt lại tuấn tú đến lạ thường.
Cố Kiều vẫn luôn biết rằng, anh tiểu Chu thực sự đẹp trai, là người đẹp trai nhất trong số những người mà cô từng gặp. Cô hơi nghiêng mặt sang một bên, lắp ba lắp bắp nói: “Không phải, anh tiểu Chu là giỏi nhất.”
Sẽ không có người đàn ông nào cự tuyệt một cô gái khen mình giỏi, bất luận là giỏi trên phương diện nào đi nữa.
Trình Chu cúi đầu, rũ mi nhìn cô gái trước mặt, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt cô, như được mạ một tầng ánh sáng dịu nhẹ, đôi mắt to tròn, trong veo như sóng nước, trong bóng tôi càng bật lên vài phần quyến rũ. Chiếc mũi nhỏ nhắn, đôi môi anh đào đầy đặn hơi nhếch lên, giống như đang dụ dỗ, khiến anh thấy gợi cảm vô cùng khó diễn tả.
Trước đây, anh luôn dùng từ đáng yêu để miêu tả về cô, nhưng đây là lần đầu tiên cảm thấy dùng từ gợi cảm để nói về cô quả là không hề làm quá. Chỉ cầm khẽ cúi đầu, đôi môi anh sẽ phủ lên cô, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đôi lông mi dài khẽ run, giống như con bướm đang đập đôi cánh. Hương hoa cam thơm thoảng bay vào khoang mũi, rõ ràng thường ngày cũng ngửi được, nhưng vào lúc này nó lại tràn ngập sức hấp dẫn.
Điều này khiến Trình Chu hơi bối rối, tự nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, khi anh trèo tường qua định gọi cô dậy ăn sáng, vào khoảnh khắc lật chăn của cô lên, lại vô tình hình thấy hình ảnh trần trụi của cô.
Anh không còn như hồi nhỏ nữa, không còn nhìn nó bằng đôi mắt của trẻ thơ được nữa, anh bàng hoàng phát hiện ra rằng, cô đã trường thành và trở thành một người phụ nữ thực thụ.
Cố Kiều ngước mắt lên, nhìn thấy anh đang khẽ nhắm mắt, hơi thở ấm áp của anh phả lên mặt cô. Môi anh gần như vậy, đây là lần đầu tiên từ sau khi lớn lên, anh lại sát gần cô đến thế.
Đột nhiên có một con mèo chạy qua phía sau băng ghế, phá tan khoảnh khắc yên tĩnh này. Trình Chu như thể bị đánh thức đột ngột, anh thu lại cánh tay đang vây quanh người cô, nghiêng mặt sang một bên, nói: “Được rồi, em mau về nhà đi, đến nơi thì nhắn tin cho anh.”
“Há?” Cố Kiều đứng dậy khỏi ghế, tiến lại sờ trán Trình Chu, không phải anh bị sốt rồi đó chứ, tự nhiên lại nói cái gì vậy, anh không về cùng cô hay sao?
“Ý anh là, anh đưa em về.” Trình Chu nhanh chóng che lấp lỗ hổng logic của mình, cố gắng che đậy sự hoảng loạn của bản thân.
Cố Kiều mỉm cười, sau đó ôm lấy cánh tay anh đáp: “Vậy về thôi.”
Trình Chu khẽ né tránh, khiến cô chỉ túm được không khí.
“Anh tiểu Chu, anh cõng em về đi, em đang bị thương mà.” Cố Kiều nói xong liền đứng lên ghế, chờ anh khom lưng cõng mình.
“Không cõng, em nặng chết đi được.” Trình Chu nhấc đôi chân dài đi về phía trước nói: “Lần sau ăn uống nhớ chú ý, em xem em mập lên rồi kìa.”
Cố Kiều chạy theo sau, tủi thân lẩm bẩm: “Chẳng phải đều là do anh ép ăn hay sao?”
Về vấn đề này, Trình Chu không có gì để nói.
“Cõng em đi mà, về đến nhà còn xa lắm.” Cố Kiều lại sán đến.
“Biến.” Trình Chu cáu kỉnh gầm lên một tiếng, sau đó bước nhanh về phía trước, bỏ xa cô hẳn mấy mét.
Cố Kiều lại lẩm bẩm chạy theo sau.
……
Ngày hôm sau, vừa vào lớp, Cố Kiều đã nghe thấy mọi người đang xì xào bàn tán. Vì có thói quen đi vào từ cửa sau, các bạn học đang thảo luận không trông thấy cô, nên vẫn tiếp tục vô cùng sôi nổi.
“Nghe nói, Cố Kiều yêu đương với một tên côn đồ bên ngoài, còn mang thai nữa.”
“Cái gì? Không phải chứ, anh trai Trình Chu của cậu ấy quản nghiêm lắm mà, cậu nghe ai nói thế, tin tức có đang tin cậy không?”
“Bạn tớ ở bên lớp A2 nói với tớ, nghe nói cậu ấy nghe được từ vài người bên lớp A3.”
“Cố Kiều không phải loại người như vậy, cậu ấy ngoan lắm mà.”
“Tình yêu, tình yêu có hiểu không, chính là thứ có thể khiến con người ta phát điên.”
……
“Xin nhường đường, xin nhường đường, thai phụ tới rồi đây, nhường đường cái nào.” Cố Kiều hét to, chạy tới chỗ đám đông đang tụ tập.
“Ôi trời, mấy tháng rồi, cho tớ sờ một cái.” Một bạn nữ tính cách vô tư trong nhóm áp tai lên bụng Cố Kiều, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Đạp vào tớ rồi, đạp vào tớ rồi, sinh mệnh thật là thần kỳ”
“Được rồi, giải Oscar, ảnh hậu sẽ thuộc về cậu.” Cố Kiều dạt dào tha thiết vỗ vỗ lên vai bạn nữ kia.
Một vài bạn học trông thấy cảnh tượng vui đùa này của Cố Kiều liền lập tức hiểu, tin đồn kia chắc chắn là sai sự thật, làm gì có ai trong tình cảnh đó mà còn có thể vui vẻ như vậy cơ chứ, nên cả đám cũng nhanh chóng giải tán.
Trình Chu ngồi vào vị trí của mình, quan sát bộ dạng tinh nghịch của Cố Kiều cùng mọi người. Việc này là ai để lộ ra chứ, đến nghĩ cũng chẳng cần. Anh đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, lấy điện thoại ra thực hiện cuộc gọi, sau đó chỉ nói vẻn vẹn một câu: “Cứ giao thẳng bằng chứng đến đồn cảnh sát đi.” Nói xong liền dập máy.
Anh không phải là người ngồi chờ chết, đã rất lâu, từ khi Cố Kiều lén lút bán nước suối trong trường học, bị “vô lương tâm” nhắm tới, thì anh đã bắt đầu bắt tay vào hành động rồi.
Con người “vô lương tâm” ngoài thói trăng hoa ra, còn hám tài, ham tiền, lén lút nhận không biết bao nhiêu hối lộ. Trình Chu đã bảo mẹ mình tặng cho “vô lương tâm” một cây bút bằng vàng, với ý nghĩa đem đến con chữ, cây bút được đặt làm bằng vàng 24K, trên thân bút có khắc dòng chữ “Chăm chỉ trồng người” sáng loáng. Chỉ có điều, ở đầu nắp bút có gắn một thiết bị ghi âm nhỏ.
Khi tặng không phải lén lén lút lút, mà đường đường chính chính khoa trương đem thẳng tới văn phòng hiệu trưởng. Khoảng thời gian đó, “vô lương tâm” lại thực sự đang khua môi múa mép trong văn phòng.
Một chiếc bút đẹp như vậy, với con người thích được khen ngợi tâng bốc, thì dựa vào đó có thể chắc chắn được rằng, dù có đi bất cứ đâu ông ta cũng mang nó đi theo, để lúc nào cũng có thể lôi ra ám chỉ với mọi người rằng, bản thân mình là một giáo viên “chăm chỉ trồng người” mà chẳng nề hà mệt mỏi. Hơn nữa, một cây bút như vậy, cũng đáp ứng được lòng ham hư vinh của ông ta.
Do đó, Trình Chu đã thu được không ít bằng chứng về việc “vô lương tâm” nhận hối lộ, cũng như một số đoạn ghi âm quấy rối các nữ sinh trong văn phòng. Anh làm điều này, cũng là vì bảo vệ Cố Kiều.
Thực ra nếu “vô lương tâm” thành thật yên phận thì còn được, ngàn lần không nên, vạn lần không nên chính là không nên chọc đến Cố Kiều. Số tiền mà ông ta nhận hối lộ cũng không quá lớn, nhưng nó đủ để khiến cả đời này ông ta chẳng thể làm giáo viên được nữa.
Chuyện sàm sỡ học sinh nữ là chủ đề cực kỳ nhạy cảm trong xã hội, nếu phát tán lên mạng thì chẳng khác nào bọt nước bay giữa trời và việc tạm giam là điều chắc chắn.
Quả nhiên, đến chiều, trong khuôn viên nhà trường đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát. Cố Kiều đứng bên lan can ngoài lớp học nhìn về phía tòa nhà văn phòng. Hai viên cảnh sát đang áp giải “vô lương tâm” và nhét ông ta vào trong xe cảnh sát.
Hiệu suất làm việc của các chú cảnh sát hiện tại thực sự cao, cô vừa mới bị tung tin đồn phỉ báng, vậy mà họ đã bắt được ngay thủ phạm rồi. Nhưng tung tin đồn cũng ít ảnh hưởng tới trật tự an ninh công cộng và đâu đến mức bị bắt, hay là “vô lương tâm” đã phạm phải lỗi lầm nào khác.
Trình Chu đứng sau lưng Cố Kiều, một tay chống lên thành lan can, mắt nhìn xuống lầu, khuôn mặt không gợn sóng, rõ ràng đây là người mà anh tự tay mình tống vào nhà giam, vậy là lúc này lại trông như một người ngoài cuộc, bàng quang đứng xem.
Triệu Hà bước tới, gác một tay lên vai Trình Chu, cằm tiến lại gần anh: “Này, anh Chu không hổ danh là người làm chuyện lớn, thực sự nham hiểm và xảo quyệt.”
Cố Kiều quay lại, nhìn Triệu Hà hỏi: “Hai người đang nói gì đó?”
Trình Chu liếc nhìn xuống lầu một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Không có gì.”
Triệu Hà đi tới bên cạnh Cố Kiều, chìa một tay ra, trịnh trọng lên tiếng: “Lão đại, chúng ta làm bạn tốt của nhau nhé.” Cậu ấy không muốn đắc tội với Cố Kiều, nếu không kết cục có lẽ sẽ giống với “vô lương tâm” dưới kia, sớm muộn gì cũng bị Trình Chu “xử” cho chẳng còn đường mà tìm về quê mẹ.
Cố Kiều liếc nhìn Triệu Hà một cách khó hiểu, nhưng vẫn vươn tay ra lắc lặc nhẹ tay cậu ấy. Trình Chu cúi đầu trông thấy tay hai người họ đang nắm lấy nhau, tuy rằng rất nhanh liền tách ra, nhưng anh vẫn vô cùng khó chịu, lại nhìn đến tay Cố Kiều, trong lòng đột nhiên như có gai nhọn đâm phải, có thế nào cũng cảm thấy không vừa ý.
Trình Chu chỉ về hướng nhà vệ sinh: “Em đi rửa tay đi, dùng nước rửa tay, rửa ba lần vào.”
Trên mặt Cố Kiều như hiện lên dấu hỏi chấm, đang yên đang lành sao tự nhiên lại bảo cô đi rửa tay, cũng đâu có phải trước giờ cơm thì cần gì phải rửa? Nhưng thấy sắc mặt của Trình Chu không mấy tốt, nên cô vẫn ngoan ngoãn đi vào phòng vệ sinh và cô cũng chỉ định rửa một lần, nhân tiện đi vệ sinh luôn thể.
Triệu Hà cúi đầu nhìn xuống tay mình: “Mẹ, này Trình Chu, cái đồ ưa sạch sẽ nhà cậu, con mẹ nó tôi chỉ bắt tay Cố Kiều một cái, có nhất thiết phải thế không hả, còn bảo người ta vào nhà vệ sinh rửa tay ba lần.” Nhưng đột nhiên cậu ấy lại nhận ra: “Đây nào phải thói ưa sạch sẽ, rõ ràng là đồ biếи ŧɦái. Mẹ kiếp, tôi thực sự đồng cảm với Cố Kiều, vô cùng đồng cảm, chắc chắn cả đời này cậu ấy chẳng thể gả nổi cho ai.”
Trình Chu phớt lờ Triệu Hà, anh tựa cánh tay vào lan can, nhìn xuống sân bóng rổ.
Một lúc sau, Triệu Hà lại nhỏ giọng nói: “Trình Chu, có phải cậu thích Cố Kiều không?”
Trình Chu chẳng thèm suy nghĩ đã lập tức đáp: “Cái đồ đầu chó gặm kia ấy hả, ai thích thì cứ việc thích đi.”
Triệu Hà xì một tiếng, có một người anh “muội khống” như Trình Chu, thì làm gì có ai dám thích Cố Kiều, vậy thì có khác nào tự tìm đường chết.
“Này, tôi nói này, tôi thấy sự chiếm hữu của cậu đối với Trình Tranh cũng đâu có như với Cố Kiều. Trình Tranh mới là em gái ruột của cậu mà.” Triệu Hà nói.
Trình Chu ngẫm nghĩ một lát, Trình Tranh sao? Anh đối xử với Trình Tranh cũng rất tốt, mỗi lần gọi điện đều dặn dò cô ấy phải học hành chăm chỉ, trời lạnh nhớ mặc thêm áo, còn căn dặn không được yêu đương sớm nữa. Ngẫm nghĩ lại nếu Trình Tranh được ai đó theo đuổi, rồi yêu đương với người ta, thì anh cũng không bằng lòng mà. Xét cho cùng thì tuổi vẫn còn nhỏ, học hành là trên hết.
Sau đó, Trình Chu lập tức cảm thấy thoải mái, xem ra anh đối xử với Cố Kiều cũng không biếи ŧɦái như những gì Triệu Hà nói. Anh chỉ muốn bảo vệ cô mà thôi, giống như bảo vệ Trình Tranh vậy. Thế nên, có vấn đề gì với điều này cơ chứ, hoàn toàn oke là đằng khác.
“Vậy cậu cảm thấy nếu tôi theo đuổi Trình Tranh thì thế nào?” Triệu Hà cố ý hỏi.
Trình Chu liếc nhìn cậu ấy một cái, cân nhắc một lúc rồi nói: “Là cậu thì chắc chắn không thể, ít nhất cũng phải đưa thành tích học tập của mình lên top 10, sau đó tăng chiều cao thêm năm centimet nữa, hiện tại thì không được, đợi sau khi tốt nghiệp đại học sẽ xem xét lại.”
Triệu Hà nở nụ cười gian: “Vậy thôi, tôi vẫn nên theo đuổi Kiều Kiều thì hơn.”
Ngay khi vừa dứt lời, cậu lập tức thấy Trình Chu chỉ thẳng vào mặt mình, chửi mắng: “Mẹ nó, cậu dám!”
May mà Triệu Hà đã sớm có sự chuẩn bị, cậu lùi về phía sau, bỏ chạy, vừa chạy vừa giơ ngón tay giữa về phía Trình Chu. Còn nói là không thích, đúng là cái đồ không biết xấu hổ, chính mình còn chẳng hiểu nổi bản thân mình thế nào.
Hết giờ tự học buổi tối, sau khi Trình Chu đưa Cố Kiều về nhà, anh mới tập hợp lại với đám Triệu Hà và Thôi Cửu, gọi thêm mấy người khác, đến chặn đám Mao Lục ở quán karaoke. Sao có thể Cố Kiều ăn cái tát oan uổng thế được chứ?
Trình Chu không thể bỏ qua người đã ức hϊếp Cố Kiều, cô gái anh chính tay nuôi nấng, đến một ngón tay của cô anh cũng không dám đυ.ng vào, vậy mà lại có người dám tát vào mặt cô. Vậy mà bảo anh phải bỏ qua ư, nó còn khó chịu hơn cả việc gϊếŧ chết anh vậy.
Tại thành phố Dung, có một khu vui chơi giải trí rất nổi tiếng, nơi có đầy đủ các tụ điểm giải trí như quán karaoke và phòng massage. Tại đó vô cùng hỗn độn, loại người nào cũng có. Ẩu đả, đánh nhau xảy ra như cơm bữa, năm ngoái còn có cả án mạng, thông thường, nơi đây không được chọn làm địa điểm tụ họp bạn bè.
Trình Chu tựa người vào chiếc xe đậu trước cửa quán karaoke, châm một điếu thuốc. Anh rất hiếm khi hút thuốc, bởi vì mũi Cố Kiều rất thính, nếu ngửi thấy mùi khói thuốc trên người anh, cô sẽ không thèm để ý tới anh nữa, nhanh thì ba ngày còn lâu thì phải một tuần.
Vốn dĩ Trình Chu cũng không hề nghiện thuốc lá và thường chỉ hút vài điếu khi cảm thấy bực tức. Hơn nữa, bầu không khí trước mắt cũng vô cùng thích hợp để hút thuốc.
Thôi Cửu nhìn mấy thanh gỗ lớn đang giấu bên cạnh nói: “Đối phương có dao đó, chúng ta có nên đổi thành dao không?” Nói xong lại nhìn về phía siêu thị nhỏ đối diện, trong đó có bán.
Triệu Hà ngồi xổm xuống, cầm cây gậy trong tay thử cảm giác, rồi đứng dậy nói: “Dùng gậy đối phó với dao thì e sẽ phải chịu lép vế rồi, trừ phi đối phương ít người.”
Trình Chu ấn đầu điếu thuốc đang cầm trên tay, rồi ném vào thùng rác bên cạnh: “Không đổi, dùng gậy, nếu dùng dao thì tính chất sự việc sẽ khác.”
Triệu Hà giơ ngón tay cái về phía Trình Chu: “Anh Chu, anh đúng là một người có kỷ cương và tuân thủ pháp luật, không hổ là người đạt điểm tối đa của môn Tư tưởng chính trị.”
“Ra rồi, ra rồi.” Có người chỉ vào cửa quán karaoke.
Mao Lục dẫn đầu, bên cạnh anh ta còn có ba người nữa. Đám người này xem ra hơi say.
“Chính là cái tên ngốc kia đã gọi người chặn tôi.” Thôi Cửu đập đập cây gậy, chờ đợi Trình Chu phát lệnh.
“Anh Mao, cô gái tối qua sao rồi, đã theo đuổi được chưa, chính là cô gái xinh đẹp có mái tóc chó gặm đó.” Một tên đàn em lên tiếng hỏi.
“Cái đồ rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, không hiểu tình thế, nhưng cũng khá hay ho, he he, không biết trên giường sẽ thế nào?” Anh Mao vừa híp mắt nói với tên đàn em vừa dẫn người rẽ vào một con hẻm.
“Đánh chúng biết thế nào là chết cho tôi!” Trình Chu vừa nói vừa chạy về phía đám côn đồ đồng thời dùng gậy phang thẳng vào lưng tên Mao Lục.
Mấy tên côn đồ theo phản xạ quay lưng tạo thành vòng tròn, mỗi người đều rút ra một con dao.
Trình Chu nhặt một viên gạch dưới đất, ném thẳng vào người Mao Lục, đối phương né được, “bộp” một tiếng, viên gạch bay vào bức tường phía sau, vỡ ra thành từng mảnh và rơi xuống đất. Không khó để tưởng tượng, điều gì sẽ xảy ra nếu viên gạch đó bị ném trúng người.
Triệu Hà kéo kéo áo Trình Chu, nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh Chu, bình tĩnh.”
Rõ ràng là vừa rồi còn dặn dò bọn họ trong bãi đậu xe, nhưng cuối cùng chính bản thân lại kích động.
Trình Chu cầm chắc cây gậy trong tay, đập đập xuống mặt đất, sau đó mạnh mẽ vung tay đập về phía Mao Lục.
Triệu Hà rất hiếm khi thấy Trình Chu nổi cơn thịnh nộ như vậy, anh luôn bình tĩnh và trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Vậy mà từ khi nào mà anh bắt đầu mất đi lý trí thế này?
Cái tên Mao Lục đúng là đồ mồm chó, dám nói cái gì mà không biết Cố Kiều ở trên giường sẽ thế nào, con mẹ nó đây chẳng phải là muốn đi gặp Diêm Vương rồi hay sao?
Hai nhóm thanh niên rất nhanh đã tụ thành một hội, ưu điểm của gậy là có lực và chắc chắn, còn ưu điểm của dao là sắc bén. Bên Trình Chu có tổng cộng bảy người, đối phương có bốn người. Trình Chu không quan tâm đến những người khác, anh chỉ đuổi theo một mình Mao Lục, một gậy đánh trúng tay anh ta, khiến con dao rơi xuống đất, Trình Chu đá nó sang một bên, rồi lại tiếp tục đập tới tấp mấy gậy nữa.
Mao Lục bị đánh mặt mũi be bét máu, bò rạp dưới mặt đất chẳng đứng lên nổi. Triệu Hà thấy vậy vội vàng chạy tới ngăn Trình Chu lại: “Kiềm chế một chút, đừng để xảy ra án mạng.”
Trình Chu ngồi xổm xuống, nói với Mao Lục đang nằm trên mặt đất: “Nếu con dám động vào một sợi lông của cô ấy, thì đ!t mẹ, mày cứ ở đó mà chờ chết đi.”
Anh nói xong liền nhấc Mao Lục dậy, tặng thêm cho anh ta một cái tát. Cái tát này là thay cho Cố Kiều. Cả cuộc đời anh, cô gái mà mình cẩn thận chăm sóc từ nhỏ tới lớn, bình thường có động một chút chạm một chút cũng đủ đau lòng cả nửa ngày trời.
Mao Lục bị cái tát ngã vật xuống đất, máu từ miệng không ngừng chảy ra. Anh ta ngẩng đầu nhìn Trình Chu: “Con mẹ nó, rốt cuộc mày là thằng nào, cứ đợi đó cho ông.”
Đột nhiên chuông điện thoại của Trình Chu vang lên, anh lấy ra liếc nhìn một cái, là Cố Kiều gọi tới, anh lùi lại phía sau hai bước, đứng bên vách tường, ấn nhận cuộc gọi. Giọng của Cố Kiều vang lên từ đầu dây bên kia: “Anh tiểu Chu, em không ngủ được anh sang với em đi.”
Trình Chu nhìn đám Mao Lục bị đánh bầm dập, đáp: “Anh đang ở bên ngoài, chờ anh khoảng bốn mươi phút nữa anh về, sẽ nhanh thôi.”
Lợi dụng lúc Trình Chu không để ý, Mao Lục lặng lẽ nhặt viên gạch dưới mặt đất, nhắm vào anh, rồi ném tới. Trình Chu ấn tắt điện thoại, đưa tay ra chắn, cánh tay bị xước đến chảy máu.
Triệu Hà cùng Thôi Cửu vội vàng chạy tới, đám Mao Lục nhân cơ hội đem theo thương tích đầy mình bỏ chạy.
Trình Chu xua tay nói: “Không cần đuổi.” Cố Kiều không ngủ được, anh phải nhanh chóng về nhà cùng cô, ngủ muộn sẽ ảnh hưởng không tốt tới sức khỏe.
Triệu Hà nói: “Có lẽ Mao Lục sẽ không cứ thế dễ dàng cho qua, sau này chúng ta phải chú ý một chút.”
Thôi Cửu kiểm tra cánh tay Trình Chu: “Tên này cũng tàn nhẫn đó chứ, da bị rách hết rồi, đi băng bó lại thôi.”
Trình Chu gật đầu, nói với đám bạn: “Việc hôm nay không được phép tiết lộ nửa lời với Kiều Kiều. Cảm ơn, mọi người đã vất vả rồi.”
Sau khi giải tán, Trình Chu gọi một cuộc điện thoại, yêu cầu người chuyển vào tài khoản mỗi người năm nghìn tệ, coi như chi phí thuốc men.
Trình Chu cùng Triệu Hà và Thôi Cửu cùng nhau ra về, tiện đường ngang qua phòng khám băng bó vết thương, trên cánh tay được cuốn vài vòng băng gạc, chỉ cần kéo ống tay áo xuống sẽ không nhìn ra điều gì bất thường.
Triệu Hà khoác vai Trình Chu: “Anh tiểu Chu, vừa rồi anh dọa người ta sợ chết đi được. Trước giờ chưa từng nhìn thấy anh điên cuồng như vậy, đập bọn chúng như muốn đói mạng, anh có cân nhắc tới việc ngộ nhỡ chúng chết thì sẽ thế nào không, gϊếŧ người phải đền mạng đó.”
Trình Chu lắc lắc ngón tay, đồng thời hết tay Triệu Hà xuống: “Tôi biết chừng mực.”
Tuy rằng lúc đó anh thực sự tức giận, nhưng tính cách nghiêm khắc nhất quán của anh luôn nhắc nhở anh rằng, phải tránh đánh vào những điểm nguy hiểm, như vậy sẽ không chết người. Nếu không, Kiều Kiều nhà anh sẽ phải làm thế nào, ai chăm sóc cô?
Thôi Cửu đi phía trước, quay đầu lại nói: “Cảm ơn mọi người nhiều, vì đã liều mạng vì tôi.”
Bị đánh một trận như vậy, có lẽ đám Mao Lục sẽ yên ắng một thời gian, không dám chặn đường đòi nợ cậu ấy nữa.
Triệu Hà tiến đến, nhìn Thôi Cửu một cái, rồi nhàn nhạt nói: “Người anh em, có phải cậu hiểu lầm gì đó rồi không?”
Trình Chu làm vậy là vì Cố Kiều mà.
Thôi Cửu tỏ vẻ khó hiểu: “Cái gì?”
Triệu Hà khoát tay nói: “Không có gì, Cửu muội vui vẻ là được.”
Thôi Cửu xì một tiếng: “Cái tật xấu mẹ gì thế này, nói chuyện úp úp mở mở.”
Triệu Hà lùi lại tới bên cạnh Trình Chu, định mở miệng muốn nói gì đó lại thôi.
Trình Chu liếc nhìn cậu ấy một cái: “Có rắm thì thả đi.”
Triệu Hà cân nhắc sắp xếp câu từ trong lòng, sau đó hạ thấp giọng nói: “Anh tiểu Chu, có phải anh thích…”
Còn chưa kịp nói xong, đã bị Trình Chu đá cho một cái, Triệu Hà vội vàng chạy lên phía trước, rồi quay người lại, nhìn Trình Chu nói: “Tôi nó cho cậu hay, nếu không sớm làm rõ lòng mình, sau đó hành động, đến khi Kiều Kiều thích người khác rồi, thì lúc đó thì ở đấy mà khóc.”
Thôi Cửu nghiêng người nói: “Trình Chu giám sát Kiều Kiều chặt như vậy, cậu ấy có muốn hẹn hò cũng chẳng lấy đâu ra cơ hội để làm quen với những người con trai khác, chỉ tính hội con trai trong lớp chúng ta thôi, tôi thấy cũng chẳng có lấy một người xứng đôi với Kiều Kiều nhà chúng ta.” Cậu nói xong lại liếc nhìn Trình Chu một cái, liền trông thấy một luồng sát khí đằng đằng đang vọt tới, sợ tới mức vội vàng bổ sung: “Đương nhiên là trừ hot boy trường ra.”
Triệu Hà đặt tay lên vai Thôi Cửu: “Tôi thì lại thấy là chưa chắc, trong giờ sinh hoạt lần trước, chẳng phải lão Kim đã nói rồi sao, ngày mai có một học sinh mới chuyển tới, nói không chừng là một nam sinh có ngoại hình không tồi thì sao.”
Trình Chu giương mắt nhìn Triệu Hà, sau đó phòng nhanh về phía trước, vươn tay túm lấy cổ cậu ấy: “Còn nói nhăng nói cuội một câu nữa xem, tôi khâu mồm cậu lại đó.”
Triệu Hà vội vàng né tránh, đến nói cũng không cho người ta nói.
Trình Chu về tới nhà, liền nhảy qua tường sang nhà Cố Kiều. Cô mất ngủ, vẫn đang đợi anh sang ở cạnh. Cố Kiều nằm trên giường, khóe môi khẽ cong khi nghe thấy âm thanh phát ra từ phía hoa viên.
Trình Chu mở cửa bước vào, nhìn Cố Kiều một cái, sau đó giúp cô vén lại chăn: “Mau ngủ đi.” Nói xong anh lại kéo chiếc ghế ngồi cạnh giường cô, ánh mắt có chút né tránh, nhìn về phía cửa sổ.
Cố Kiều thu mình trong chăn, nhìn mái tóc rối bù của anh, nhỏ giọng hỏi: “Anh tiểu Chu, anh vừa đi đâu thế, đi chơi với đám Triệu Hà à, sao không cho em đi cùng?”
Trình Chu trả lời: “Là nơi không thích hợp để đưa em đi cùng.”
Cố Kiều há hốc miệng: “Á, là nơi mà đàn ông đến chơi phải không?”
Trình Chu gật đầu, đánh nhau hay gì gì đó quả thực là việc dành cho đàn ông.
Cố Kiều có chút bực bội, lập tức vén chăn muốn ngồi dậy. Phải đề phòng hội “yêu quái” trong trường đã đành, đây còn phải đề phòng cả người bên ngoài xã hội nữa, đúng là mệt chết đi được.
Trình Chu thấy cô muốn vén chăn lên, cảnh tượng lần sang gọi cô dậy ăn sáng lại hiện lên trong đầu, khiến anh nóng nảy tới cực hạn.
Anh đứng dậy, ấn cô nằm xuống: “Ngoan, mau ngủ đi.”
Anh vừa đến gần, cô lập tức ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt, anh hút thuốc sao? không chỉ đến chơi những chỗ mà chỉ đàn ông mới được chơi, lại còn hút thuốc nữa? Cố Kiều quyết định sẽ không thèm để ý tới anh trong một tuần. Cho dù ngày mai là sinh nhật anh, cô cũng không thèm để ý tới anh. Cô quay người đi, bực bội chìm vào giấc ngủ.
Trình Chu đứng dậy khỏi ghế, chuẩn bị về nhà tắm rửa rồi đánh một giấc. Nhưng vừa ngước mắt lại nhìn thấy chân cô thò ra khỏi chăn, để vậy rất dễ bị cảm. Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng nhấc chăn lên rồi nhét chân cô vào trong, bàn chân vì lộ ra ngoài nên đem theo chút hơi mát. Tay anh lại ấm nóng, nên khẽ kích động bởi sự mát lạnh ấy, trong lòng như có thứ gì đó bị phá vỡ, cảm giác râm ran theo dấu vết nhỏ đó mà xâm nhập vào từng tế bào của cơ thể. Anh vội vàng nhét chân cô vào chăn trong cơn hoảng loạn.
Rõ ràng đây là đêm đầu thu se lạnh, nhưng trên trán Trình Chu lại toát ra một tầng mồ hôi mỏng. Anh đứng trước giường, nhìn cô gái đang ngủ say, làn da trắng nõn, bờ môi khẽ cong lên, giống như trái anh đào nhỏ vừa hái trên cây xuống, hấp dẫn như có ma lực.
Trình Chu hơi cúi người, đưa ngón tay chạm vào môi cô. Hành động như thể không theo sự điều khiển của đại não, anh nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô, đưa đầu ngón tay vào trong khoang miệng, chạm vào đầu lưỡi mềm mại. Cố Kiều khẽ giật mình, khiến xúc cảm ướŧ áŧ bao trùm cả cơ thể anh.
Một cơn gió nhẹ khẽ thổi qua khe hở cửa sổ, Trình Chu vội vàng thu tay lại, nhanh chóng nhảy qua tường về nhà như đang chạy trốn, rồi lao vào phòng tắm.
Bà nội Trình bị tỉnh giấc, đứng bên ngoài gõ cửa: “Sao nửa đêm nửa hôm rồi còn tắm thế?”
“Tiểu Chu, mở cửa ra.”
“Tiểu Chu.”
……