Một Quả Mai Không Giải Được Cơn Khát

Chương 19: Cô khóc gọi tên anh: Anh tiểu Chu

“Tiểu mỹ nhân, đi đâu đó?” Người phía sau chặn Cố Kiều đang chuẩn bị về nhà lại: “Bó hoa này hai trăm tệ, vậy mà em cứ thế ném đi, bây giờ bù lại phải nói chuyện với anh Mao của em coi như hòa.”

Cố Kiều nhìn những bông hoa vương vãi trên mặt đất, nói: “Xấu chết đi được.”

So với hoa của Trình Chu tặng, thì quả thật là xấu đau xấu đớn.

Anh Mao tới gần, mỉm cười, lên giọng uy hϊếp: “Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt.” Anh ta đưa tay lên bóp cằm Cố Kiều.

Cố Kiều cúi đầu cắn anh ta, anh Mao bị đau, lên cơn giận tát cô một cái. Bên cạnh có người đi qua, anh Mao không dám quá khích, Cố Kiều nhân cơ hội đó lập tức bỏ chạy. Cô chạy một mạch về tới khu nhà, đưa tay lên sờ sờ một bên mặt nóng rát, đau không, tất nhiên là đau rồi, nhưng cô không quan tâm. Cũng chẳng phải chưa từng bị Giang Cầm đánh, lần trước Giang Cầm cũng đánh cô như vậy, cuối cùng đã khiến Trình Chu tức giận tới mức lật đổ cả bàn ăn nhà cô, sau đó Giang Cầm không còn đánh vào mặt cô nữa.

Cố Kiều đứng ở lối vào hành lang, lấy điện thoại ra nhắn tin cho Trình Chu, nói rằng mình đã về tới nhà rồi. Sau khi gửi tin nhắn, cô lại đứng ở bồn hoa nhỏ trước cổng vào, rất lâu không nhúc nhích.

Cảm giác nóng bừng trên mặt đã biến mất, nhưng những ký ức khó chịu trong lòng lại ùa về như thủy triều dâng. Cô không biết tên anh Mao kia, bởi vì không quan tâm nên không thấy khó chịu. Nhưng Giang Cầm là mẹ ruột cô, nếu là mẹ ruột thì sao lại đánh cô như vậy, đã sinh ra cô thì tại sao không yêu thương cô chứ?

Có cơn gió thoảng qua, Cố Kiều co quắp cơ thể, một người mẹ trẻ tuổi bế bé gái khoảng ba bốn tuổi đi ngang trước mặt cô.

“Bảo bối ngoan, mẹ yêu con!” Gương mặt cô gái tươi cười, dùng chóp mũi cọ cọ vào mặt đứa nhỏ, trêu chọc khiến nhóc con bật cười khanh khách.

Cô Kiều cảm thấy sống mũi cay cay. Cứ thế cho đến khi cặp mẹ con ấm áp kia đi xa, cô mới liếc nhìn lên cửa sổ nhà mình một cái, phòng bếp đang sáng đèn, vẫn còn chén bát cần rửa. Cô đứng dậy, nhặt cặp sách dưới đất lên, lê bước chân nặng nề, mở cửa hành lang đi vào.

Ngay khi vào tới phòng khách, lại nhìn thấy “vô lương tâm” đang ngồi trên ghế sofa nói chuyện với mẹ mình, còn ba cô tăng ca vẫn chưa về nhà.

Cố Kiều khẽ giật mình, tại sao “vô lương tâm” lại ở trong nhà của cô?

Giang Cầm liếc mắt nhìn Cố Kiều một cái, nói: “Kiều Kiều, chủ nhiệm khối của con tới chơi nhà, mau lại đây ngồi đi.”

Cố Kiều nhìn “vô lương tâm”, thân hình mập mạp chiếm mất nửa chiếc ghế sofa, đôi mắt chuột đang nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa. Cô đặt cặp sách của mình trên giá rồi đi vào phòng tắm rửa tay, nhưng vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện bên ngoài.

“Thực ra Cố Kiều là một học sinh ngoan, nhưng gần đây, nghe nói em ấy hay tới tiệm net chơi qua đêm, còn yêu đương với tên côn đồ bên ngoài, việc này gây ảnh hưởng rất lớn tới trường học. Không phải tôi nói bừa, mà đã xem ảnh của một bạn học sinh khác gửi cho tôi.” “Vô lương tâm” vừa nói vừa đưa những tấm ảnh mà mình chụp trộm ban sáng đưa cho Giang Cầm: “Nhà trường đã nhắc nhở nhiều lần, không được chơi qua đêm ở tiệm net, không được yêu đương, nếu bị phát hiện sẽ phạt thật nghiêm.”

Trong ảnh, Cố Kiều đang đứng giữa một nhóm lưu manh và kẻ cầm đầu nhuộm tóc vàng hoe đang đặt tay lên vai cô.

Cố Kiều tức giận tới mức run rẩy, cô lao ra khỏi phòng tắm, nhìn vào bức ảnh trên tay “vô lương tâm’ nói lớn: “Con mẹ nó, mấy tên này là bọn thu phí bảo kê!”

Đm, hẹn hò yêu đương có cần tới một nhóm người vây quanh như vậy không, thật ngu ngốc.

Giang Cầm lạnh lùng nhìn Cố Kiều, giật mạnh cánh tay, kéo cô sang một bên: “Con lên cơn điên cái gì thế hả?”

“Em Cố Kiều.” Vô lương tâm bày ra vẻ mặt đau thương buồn bã: “Phạm lỗi không sao cả, nếu thành thật nhận lỗi thì vẫn là một học sinh ngoan, nhưng thái độ hiện tại của em thì không phải rồi.”

Cố Kiều thật muốn nôn khi nhìn thấy vẻ mặt đạo đức giả đó của ông ta, cô hất cánh tay của Giang Cầm ra, ném mấy tấm ảnh trong tay bà xuống đất, rồi đi đến trước mặt vô lương tâm: “Không phải do thầy nghi ngờ em viết thư tố cáo thầy đó chứ, em nói cho thầy biết, không phải em!”

Bị nói trúng tim đen, “vô lương tâm” biến sắc, nhưng vẫn giả bộ bình tĩnh, nhìn Giang Cầm nói: “Con chị không cứu được nữa rồi, ở đó chờ đơn đuổi học đi.”

Mặc dù thành tích của Cố Kiều không tốt, nhưng cô vẫn được học tại một trong những trường cấp ba đứng nhất nhì thành phố, điều này khiến Giang Cầm được nở mày nở mặt trong nhà máy, bà ta không chấp nhận nổi việc cô bị đuổi học, nếu không sẽ bị mọi người chỉ trỏ bàn tán.

Điều đang kích động hơn đó là, nếu bị đuổi học, thì kỳ thi đại học coi như xong. Giang Cầm hiểu rõ cuộc sống của một người sẽ thế nào nếu không thi đại học. Những người bạn tham gia cùng khóa học của bà năm đó, sau kỳ thi đại học, mỗi người đều có một tương lai rộng mở đón chờ. Chỉ mình bà ta vì sinh con mà bỏ lỡ kỳ thi, khiến cả đời phải chui rúc chịu nhục trong cái nhà máy văn phòng phẩm rách nát đó.

“Con quỳ xuống cho mẹ!” Giang Cầm duỗi ngón tay chỉ thẳng vào mặt Cố Kiều, đôi môi run lên vì tức giận, sau đó giơ tay đẩy cô một cái.

Cố Kiều không thể đứng vững, suýt chút nữa thì ngã, mấy chiếc ly trên bàn trà rơi xuống đất, “choang” một tiếng, vỡ tan tành, khiến nước trà bắn tung tóe lên quần áo cô. Từng giọt từng giọt, trông như nước mắt.

Cố Kiều rũ mắt, đôi mắt chẳng có lấy một giọt nước, khi ngẩng đầu lên, gương mặt lộ rõ vẻ bướng bỉnh.

“Đồ vô dụng, mày quỳ xuống cho tao!” Giang Cầm đá vào đùi Cố Kiều, ấn cô quỳ xuống sàn, rồi hét vào tai cô: “Xin lỗi thầy giáo ngay!”

Giọng nói của bà ta vừa to vừa thô, nhưng lúc này bởi vì cảm xúc bất ổn, nên nghe như dao mài trên giấy ráp, trong thô có sắc bén.

Lỗ tai Cố Kiều nhói đau vì tiếng thét, nhưng trái tim còn đau hơn. Cô quay sang liếc nhìn Giang Cầm, ánh mắt đột nhiên dịu đi vài phần, như thể đây là lần giãy dụa cuối cùng, cũng như thể cho người thân trước mặt mình một cơ hội cuối cùng. Đôi mắt nhợt nhạt ánh nước, giọng nói của cô cũng dần trầm xuống: “Mẹ, có phải mẹ không tin con hay không?”

Đôi tay đang ấn trên vai Cố Kiều của Giang Cầm khẽ run, vẻ mặt có chút phức tạp. Tuy rằng đây là một đứa trẻ vô dụng cản đường bà, nhưng cũng là đứa con do chính bà sinh ra. Đột nhiên bị đôi mắt mong đợi như vậy nhìn chằm chằm, một người trước giờ chưa từng có tình mẫu tử, đột nhiên lại cảm thấy mềm nhũn, như thẻ bị một bàn tay non nớt mềm mại chạm vào người vậy.

“Vô lương tâm” lấy từ trong túi xách ra một tờ phiếu khám, bước tới đưa cho Giang Cầm, nói: “Chị tự mình xem đi.”

Giang Cầm nhận lấy, đây là một tờ giấy khám thai, kết quả dương tính. Tên bên cạnh là Cố Kiều, mặc dù chữ Cố không cẩn thận bị xé ra, nhưng chữ Kiều là hoàn toàn có thật, lại còn được chính chủ nhiệm khối mang tới nữa. Mang thai, sinh con, bỏ lỡ kỳ thi đại học. Những chữ này giống như một lời nguyền hành hạ Giang Cầm hơn mười năm nay.

Cố Kiều không nhìn nội dung tờ giấy đó, nhưng cô có thể thấy rất rõ phản ứng của Giang Cầm. Sau khi đọc nó, toàn thân Giang Cầm run rẩy, bà ta hét lên một tiếng, rồi nhấc chân đá vào bụng Cố Kiều.

Cố Kiều ngã xuống đất, cổ tay bị những mảnh thủy tinh đâm vào, máu bắt đầu chảy ra. Nhưng tay cô hoàn toàn không cảm thấy đau, tất cả sự đau đớn đều dồn hết lên bụng, vào vị trí mà Giang Cầm đá.

Sao trên đời này lại có một người mẹ như vậy chứ, cô cũng đâu có phải một đứa trẻ hư, cô đâu có không ngoan, cô biết làm việc nhà, biết rửa chén bát, vậy tại sao vẫn không có được tình yêu của mẹ. Cảm giác lạnh lẽo như thể bị cả thế giới bỏ mặt giống như một khối băng sắc nhọn, từng nhát từng nhát đâm vào tim cô, trong nháy mắt tất cả đều vỡ nát, máu chảy thành sông.

Cô đang còn sống, đang còn tỉnh táo, nhưng thể xác và tâm hồn lại như bị đóng băng, cả người có cảm giác thê lương như đang trôi dạt trên thế giới này, nỗi cô đơn và tuyệt vọng vô bờ bến bao trùm và nuốt chửng lấy cô.

“Rầm” một tiếng, đột nhiên cửa phòng khách được mở ra. Cánh cửa va vào tường phát ra tiếng động lớn. Người vừa bước vào vừa tức giận vừa cường thế, cánh cửa rung chuyển, như thể khiến cả căn nhà chìm trong một trận động đất.

Cố Kiều ôm bụng nằm trên sàn nhà, từ từ nâng mắt nhìn qua. Những giọt nước mắt luôn nhẫn nhịn cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra.

Cô vừa khóc vừa gọi anh: “Anh tiểu Chu!”