Tiêu Chiến đưa Vương Nhất Bác đến bệnh viện, cả đoạn đường không dám ngẩng đầu.
Xấu hổ càng thêm xấu hổ, anh giống như khinh khí cầu căng tròn bị chọc một cái, tức khắc bẹp xuống.
Cả hai đều có vẻ ngoài không tầm thường, đi đến chỗ nào cũng là tiêu điểm. Trong lúc nhất thời khiến cho mọi người không biết nên ngắm Tiêu Chiến trước hay là nên ngắm Vương Nhất Bác trước.
Mọi người sôi nổi cảm khái cùng hâm mộ -- quả nhiên là Tuyệt Sắc Giai Nhân! Tuyệt phối!. Nhìn xem, hai người cảm tình thật tốt, chồng bị thương mà vị kia có thể đau lòng như vậy.
Chụp X- quang xong, may là bị thương không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày là được.
Tiêu Chiến rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.
Hai người ngồi trong taxi im lặng đến mức cả tài xế cũng cảm thấy mất tự nhiên, yên lặng mở nhạc, giọng ca trầm khàn của Trương Vũ vang lên: "Mưa rơi không dứt, vẫn không làm cho bầu không khí dễ chịu hơn......*" Nghe câu này, tài xế cảm thấy vẫn nên yên lặng tắt nhạc đi thì hơn.
*bài hát "Mưa vẫn cứ rơi" do Trương Vũ trình bày.
Vương Nhất Bác nhìn ngoài cửa sổ, thình lình chậm rì rì lên tiếng: "Muốn ăn thịt dê hầm cách thủy."
Tiêu Chiến sảng khoái đáp ứng: "Được"
"Thịt xương sườn kho tàu."
Tiêu Chiến: "... Được."
"Cá chua ngọt."
Tiêu Chiến nghiến răng, ném một ánh nhìn chết chóc về phía Vương Nhất Bác.
Giây tiếp theo, Vương Nhất Bác sâu kín thở dài: "Tay bắt đầu đau."
Tiêu Chiến: ".... Thực xin lỗi." Anh làm là được chứ gì!
Tài xế từ kính chiếu hậu nhìn đến không khí cổ quái của cặp phu phu này, tức khắc vui vẻ, cố gắng lắm mới không cười thành tiếng.
......
Tay trái bị băng vải trói đến kín mít, tay phải vẫn có thể hành động tự nhiên như cũ, cơ hồ không ảnh hưởng sinh hoạt bình thường. Tiêu Chiến mí mắt giật giât, nhẫn nhịn nhìn Vương Nhất Bác ăn uống thỏa thích, chỉ hy vọng thằng nhóc này ăn xong rồi thì câm miệng vào cho anh.
Anh vẫn luôn cho rằng Vương Nhất Bác giống như trong truyện miêu tả là một bông hoa cao lãnh, quen biết với cậu một thời gian, nhận thức về cậu lúc ban đầu của anh đã bị đập nát bét.
Bữa tối kết thúc, Tiêu Chiến mở TV, tùy ý đổi kênh. Vương Nhất Bác ngồi ở bên cạnh cúi đầu ấn di động, Tiêu Chiến liếc mắt một cái, phát hiện tốc độ đánh chữ của cậu quả thật không phải dạng nhanh bình thường.
Tiêu Chiến âm thầm líu lưỡi.
Trong lúc anh đang mất tập trung, TV vừa lúc ngừng ở kênh giải trí đang phát một chương trình trò chuyện, MC giới thiệu bọn họ là "Tân binh thể thao điện tử", nhiều đất dụng võ.
Những ký ức đã quên từ lâu lập tức hiện lên trong đầu. Tiêu Chiến suýt nữa thì quên anh xuyên đến một quyển sách.
Trong quyển sách này anh chẳng qua chỉ là vai phụ bé nhỏ không đáng kể, nữ chính chân chính sẽ sống hạnh phúc với trúc mã sau khi trọng sinh, thành công trở thành một người vợ nhàn hạ, sống một cuộc sống mà cô ta luôn mơ ước.
Trong sách cũng không nói nhiều về Vương Nhất Bác, hầu như chỉ có ký ức và oán trách của đời trước. Sau khi nữ chính trọng sinh còn bận cố gắng tiến hành việc yêu đương cùng trúc mã, cũng dần dần quên lãng đi điều này.
Tiêu Chiến nghĩ, nếu dựa theo trong truyện viết, chỉ cần anh không trêu chọc nữ chính, nữ chính hẳn là cũng sẽ không có bất kì liên quan gì với bọn họ.
Như vậy là tốt nhất.
Tiêu Chiến tắt TV, rất hình tượng mà nằm ngửa ở trên sô pha, cũng cầm lấy di động.
Gần đây anh đang chơi một game điện tử nhập vai, game này hình thức giống mấy game cùng loại thôi nhưng được cái hình ảnh tương đối tinh xảo.
Tiêu Chiến biết chơi trò chơi này là bởi vì một hoạt động mới ra gần đây: tổ chức thành đoàn thể đánh quái kiếm mảnh ghép để rút thăm trúng thưởng, vận khí tốt mà nói còn có thể trúng được một cái Laptop Apple.
Anh tuy rằng tốc độ tay không được, nhưng mà anh có nghị lực, có thời gian.
Tiêu Chiến chợt nảy ra, cảm thấy hứng thú hỏi Vương Nhất Bác: "Cậu có chơi game không?"
Vương Nhất Bác: "Ừ."
Quả nhiên!
Nói như vậy kỹ năng chơi game của các loại trạch (trạch nam, trạch nữ) chắn sẽ phải cao hơn những người khác. Tiêu Chiến ôm hy vọng tiếp tục hỏi: "Vậy cậu giỏi game gì, Vương Giả Vinh Diệu? PUBG? Hay là LOL? Call Of Duty?"
Vương Nhất Bác chậm rì rì mà nói: " Anipop*."
*Anipop: tương tự candy crush, Candy là kẹo còn trò này là động vật.
Tiêu Chiến: "......"
Anh thật sự không nên ôm hi vọng với Vương Nhất Bác.
Anh thở dài một hơi, mở ra trò chơi bắt đầu làm nhiệm vụ hàng ngày. Vừa không có may mắn, vừa không có thực lực KO, chỉ có thể đứng tầng chót của người chơi khắc kim*.
* Người chơi nạp nhiều tiền.
"Xem ra tôi chỉ có thể tìm người khác tổ chức thành đoàn thể."
Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn ID trò chơi của Tiêu Chiến tên là Tán Tán.
Vương Nhất Bác: "....."
Hai người trở về phòng, không khí hài hòa. Tiêu Chiến ghé vào trên giường tiếp tục chơi di động, thời gian ăn không ngồi rồi quả thật nhàn nhã mà tốt đẹp.
Lúc này, có một đội ngũ nhỏ mời anh tham gia tổ đội, tên là "Wahaha"*.
* Wahaha Yukult: loại sữa chế phẩm WEB uống ở chương trước.
Cái tên kỳ quái làm Tiêu Chiến mí mắt giật giật. Thần kỳ như vậy sao, đang lúc anh tự hỏi muốn vào đội nào, liền có người gửi lời mời cho anh.
Tổ đội tổng cộng có bốn người, đội trưởng tên "Yakult", những người còn lại là "Mè đen phía nam", "Ăn không ngon bằng sủi cảo", cùng với "Mì ăn liền Khang sư phụ"*.
* Một loại mì ăn liền phổ biến bên Trung
Một tổ hợp những cái tên quỷ dị, Tiêu Chiến do dự, nhìn đến bọn họ mỗi người đều ném tiền mua trang bị tốt nhất, anh nghĩ nghĩ, cảm thấy mọi người đều là "khắc kim", có thể chơi cùng nhau liền sảng khoái đáp ứng.
Tán Tán: "Các ngươi xác định muốn mang ta đi? Ta kỹ thuật rất bình thường."
Qua vài giây, đội trưởng Yakult tích chữ như vàng phát một chữ "Ừ".
Tiêu Chiến nhìn tên Yakult này và cách nói chuyện của đối phương, theo bản năng mà liên tưởng đến Vương Nhất Bác.
Nhưng ngay sau đó, anh lập tức phủ định suy nghĩ này. Vương Nhất Bác không nói cậu thích chơi thể thao điện tử, huống chi, cậu còn bị thương một tay, sao có thể chơi nổi chứ.
Phần phức tạp và cồng kềnh nhất của trò chơi điện tử này là số lượng kỹ năng và chuyển động khổng lồ, Tiêu Chiến xem đến hoa cả mắt, anh phải mất mấy ngày mới chậm rãi làm quen được với nó.
Mấy người đều là tân thủ, xem chừng là muốn làm nhiệm vụ tổ đội vừa lúc thiếu người, liền tùy tiện bắt một ID cho đủ số.
Tiêu Chiến không nghĩ tới thật sự có thể lấy được phần thưởng máy tính.
Tiểu đoàn đội tất cả mọi người đều là tân nhân, khả năng có thể tập hợp đủ mảnh ghép để rút thăm trúng thưởng cực nhỏ, nhưng có người cùng nhau chơi, Tiêu Chiến vẫn rất vui vẻ.
Yakult: "Đi thôi."
Ăn không ngon bằng sủi cảo: Được rồi. Anh dâu đi mau!
Hai người khác: "....."
[ Ăn không ngon bằng sủi cảo đã bị đội trưởng cấm ngôn. ]
Tán Tán:???
Anh đột nhiên hiểu được tên đối phương. Cảm tình đối với cái người "ăn không ngon bằng sủi cảo" kia bỗng chốc bay sạch, đừng thấy anh hiền với chơi ngu thì muốn gọi anh thế nào cũng được.
Tiêu Chiến có chút tức giận, câu này nói tùy tiện được sao, nếu không phải đội trưởng nhanh chóng cấm ngôn, Tiêu Chiến tuyệt đối sẽ lập tức rời khỏi đội ngũ.
Yakult: "Đầu óc thằng bé không dùng được."
Mè đen phía nam: "Đúng vậy đúng vậy tăng ca nhiều quá nên choáng váng. Ngươi đừng nóng giận."
Mì ăn liền Khang sư phụ: "Ta vừa mới cho hắn một cái tát."
Bị bọn họ nhiệt tình dọa đến - Tán Tán:... Cảm ơn.
Không khí trong đoàn khá tốt, sau khi tổ chức thành đoàn thể đánh quái, Tiêu Chiến an tâm thoải mái theo sau. Anh vốn dĩ muốn hướng dẫn đội ngũ tân thủ một chút để bọn họ có thể mau chóng làm quen.
Trận đánh quái đầu Tiêu Chiến đã chuẩn bị tinh thần cả đoàn bị diệt, ai ngờ không chờ anh kịp phản ứng, mấy người họ xông lên "bùm bùm" thành thạo đánh chết quái vật.
Lúc đánh quái còn nói chuyện phiếm.
Mè đen phía nam: "Ai nha ai nha, vận khí thật tốt."
Mì ăn liền Khang sư phụ:" Đúng vậy, mọi người thực lực không mạnh lắm, không nghĩ tới lại thuận lợi như vậy."
Tán Tán:???
Con quái vật này, lúc trước anh cùng người khác tổ chức thành đoàn thể đánh vài lần đều không đánh hạ được nó đó!
Tiêu Chiến yên lặng an ủi chính mình, đây chẳng qua chỉ là một quái nhỏ, đợi cho bọn họ đánh thêm mấy con nữa sẽ biết không dễ dàng.
Mấy tân thủ điểm kinh nghiệm tăng vọt, động tác quen thuộc nhanh chóng nhận nhiệm vụ tiếp theo, hưng phấn chuyển bản đồ.
Tiêu Chiến xem đến ngu người, ù ù cạc cạc đi theo tới bản đồ tiếp theo, anh còn chưa phản ứng lại, mấy người còn lại đột nhiên xông lên trước, màn hình giống như mấy chục quả pháo hoa tuyệt đẹp nổ tung.
Tiêu Chiến còn chưa kịp thấy boss đứng chỗ nào, lại thắng.
Đặc biệt là đội trưởng Yakult, chiêu thức tinh chuẩn, tốc độ tay nhanh đến kinh người, Tiêu Chiến thật sự muốn đến trước mặt lạy cậu ta vài cái.
Mè đen phía nam: "Ha ha, may mắn may mắn."
Tán Tán: "...."
Mắt thấy đoàn đội thu thập được càng ngày càng nhiều mảnh ghép, đoàn đội xếp hạng cũng tạch tạch cao lên, Tiêu Chiến đã không cách nào hình dung nội tâm khủng hoảng của mình.
Tán Tán: "Các ngươi...... Là đại thần sao 0.0"
Từ đầu chỉ nói một câu, đội trưởng Yakult giải thích nói:" Trò chơi có người chơi tương đối nhiều, phần thưởng giống nhau. Chúng tôi chỉ là người cao trong nhóm người lùn thôi."
Tiêu Chiến hơi tin cậu. Nếu thật là đại thần, sao lại phải tổ chức đoàn thể tới chơi cái game có một đống bug nhỏ như này chứ, tiền thưởng còn chưa đủ bọn họ phát sóng trực tiếp một lần.
Số lần được phép làm nhiệm vụ hôm nay đã hết, mọi người hẹn nhau buổi tối ngày hôm sau tiếp tục.
Thời gian hẹn có khéo không cơ chứ, vừa vặn là sau khi Tiêu Chiến ăn xong cơm chiều, cũng tránh cho bảng giờ giấc của mọi người không hợp mà gặp phải tình huống xấu hổ.
Mặc dù tình hình chiến đấu hôm nay có chút kỳ diệu, nhưng Tiêu Chiến vẫn rất vui vẻ. Việc này chắc là do chơi nhiều người thú vị hơn so với chơi một mình chăng.
Bởi vậy, Tiêu Chiến liên tưởng đến Vương Nhất Bác- một đứa trẻ to xác thích chơi game nhi đồng.
Anh đi vào phòng bếp rót một cốc nước, lúc đi ngang qua, phòng Vương Nhất Bác vô cùng an tĩnh, khe cửa không có ánh sáng, đối phương hẳn là ngủ rồi.
Tiêu Chiến nói thầm một tiếng, không biết thằng nhóc này ngủ có nhớ đắp chăn không, thật là làm người khác rầu thúi ruột.
Sợ đánh thức Vương Nhất Bác, anh cố gắng đi thật nhẹ nhàng, rón ra rón rén trở lại phòng.
Cách một cánh cửa.
Vương Nhất Bác dựa gối đầu, nửa ngồi trên giường đơn, vẫn chưa thoát ra giao diện của trò chơi, ID ở trên là mấy chữ to rõ ràng "Yakult".
Log out khỏi game, bọn Đồ Nam rảnh rỗi sinh nông nổi, nhìn đến trò chơi có nhiều bug có chút chịu không nổi, lặng yên không một tiếng động mà lẻn vào hệ thống game sửa chữa lại mấy cái bug trí mạng cho đội ngũ làm game với tinh thần vô cùng hữu hảo, thân thiện.
Trong khi sửa, vẫn không quên chửi bậy trong nhóm.
"Mẹ kiếp, không hiểu nổi vì sao đến cả đi đường còn có thể bug."
"Bug nhiều đến mức người chơi không còn sức để chửi. Lập trình viên của bọn họ có học hết chương trình đại học không vậy?"
"Có lẽ chúng ta nên tới trường dạy nghề kỹ thuật Thanh Hoa bổ túc cho bọn họ một chút."
"Tôi cảm thấy chờ sau khi chúng ta sửa xong nó sẽ là trở thành một game hoàn toàn mới."
Một bên pha trò bốc phét một bên sửa bug, bầu không khí trong nhóm rất nhẹ nhàng vui sướиɠ.
Đội ngũ game tuyệt đối không thể ngờ được, chờ ngày hôm sau bọn họ phản ứng lại thì game của họ đã biến thành một thế giới mới.
......
Một nơi khác.
Cô gái nằm trên giường bỗng nhiên bắt đầu bất an lăn qua lộn lại, đầu đầy mồ hôi lạnh, ký ức hỗn loạn chồng chéo lên nhau, cô đau đớn mở bừng mắt--
"A......"
Từ Bích Ảnh sắc mặt tái nhợt, tay run rẩy sờ lên mặt mình.
Cô... không phải đã chết rồi sao?
Vì sao cảnh tượng trước mặt lại quen thuộc như thế. Từ từ, đây không phải là nhà cô sao!
Từ Bích Ảnh ý thức được hoàn cảnh không thích hợp, đột nhiên xoay người vội vội vàng vàng cầm lấy di động. Chiếc điện thoại này cô nhớ rất rõ, là quà sinh nhật bố tặng cô mấy năm trước, sau đó đã không may mất đi.
Cô không dám tin mở điện thoại.
Trên màn hình ghi thời gian rất rõ ràng.
Là ba năm trước, lúc cô muốn từ hôn, vứt bỏ trúc mã, trốn đến một thành phố khác.
Từ Bích Ảnh ngu ngơ mà nhìn di động, sau một lúc lâu, vui đến phát khóc.
Thật tốt quá! Tất cả đều còn kịp! Đời trước cô bị mù mới có thể cảm thấy Vương Nhất Bác kia thâm tàng bất lộ, mới có thể cảm thấy khối băng không có tình cảm Vương Nhất Bác này sẽ thay đổi vì cô.
May thay cô vẫn có thể sửa đổi, may mắn thay trời cao đã cho một cơ hội nữa, Từ Bích Ảnh, cô có thể làm lại từ đầu rồi.
Cô nhất định sẽ không tìm đường chết nữa, phải ôm chặt lấy đùi vàng trúc mã này!
- ------
_End chương 6_