[Bác Chiến] Nói Chuyện Yêu Đương Cùng Nam Phụ

Chương 5

Tiêu Chiến tỉnh mộng phú ông.

Bởi vì...... Lê Vân chuyển khoản chỉ có hơn bảy mươi vạn!

Cũng khó trách trong truyện nguyên chủ sau khi ly hôn lại chán nản sống qua ngày. Sao lại có thể dễ dàng mà đem tất cả những thứ có giá trị trên người thậm chí là đi vay tiền cũng muốn đưa tiền cho Lê Vân lai lịch không rõ ràng kia đi "Đầu tư", không bị bán là còn may.

Tiêu Chiến vui vẻ tính sổ sách, cứ tiếp tục như vậy, sau khi ly hôn anh sẽ khá dư dả đấy chứ, thậm chí còn có thể mở một quán lẩu nhỏ.

Mong muốn của Tiêu Chiến chính là mở một quán lẩu, nuôi một con mèo béo, hàng ngày ngồi ở một bên cửa phơi nắng, vuốt lông mèo, rảnh rỗi thì vẽ vài bức tranh. Hiện tại, mong muốn của anh đã ở ngay trong tầm tay, anh bắt đầu mặc sức tưởng tượng ra cuộc sống tốt đẹp hạnh phúc.

Ngâm nga bài hát trong khi tắm, xong xuôi Tiêu Chiến xoa kem dưỡng da. Trong gương phòng tắm phủ một tầng sương mù, mông lung, phản chiếu một gương mặt diễm lệ, mỹ nam mặt mày vui vẻ, lớp kem rửa hết càng hiện vẻ kiều diễm.

Tiêu Chiến vừa lòng mà vỗ vỗ mặt, đắp mặt nạ lên.

Anh bước chân nhẹ nhàng mà đẩy cửa phòng tắm ra. Sau vui vẻ chính là bi kịch tới cực nhanh.

Tiêu Chiến không đứng vững, dưới chân đột nhiên trượt, anh kêu sợ hãi một tiếng không kịp túm chặt then cửa mà xoẹt một tiếng trượt về phía trước, cái mông thân mật mạnh bạo hôn lấy sàn gỗ.

"Ai!"

Anh bị đau đến than nhẹ một tiếng.

"Lạch cạch."

Một lọ wahaha lăn trên mặt đất, nhanh như chớp lăn tới bên chân anh rồi dừng lại. Tiêu Chiến sửng sốt, ngẩng đầu, liền đυ.ng phải ánh mắt Vương Nhất Bác.

Mỹ nam yêu kiều, mảnh mai nằm trên mặt đất, khuỷu tay chống sàn, áo tắm dài tách ra, tiết ra vài cảnh xuân tươi đẹp.

Hai chân anh thon dài thẳng tắp, chiếc áo tắm cũng bị nới ra không ít, lộ ra xương quai xanh tinh tế, đẹp đến nao lòng.

Có lẽ là bởi vì mới từ phòng tắm đi ra, làn da anh lộ ra vẻ hồng nhạt tươi tắn, vô cùng mê người.

Tình cảnh này, cho dù là nam nhân hay nữ nhân nhìn thấy đều sẽ kiềm lòng không nổi.

Vương Nhất Bác: "Anh dọa tôi."

Tiêu Chiến: "???"

Đây là lời mà con người có thể nói thể nói sao?! Cầu xin cậu câm mõm vào đi được không?

Bởi vì Tiêu Chiến nghiêm cấm việc trong nhà có các loại nước ngọt, nước có ga, chỉ còn lại có các loại sữa chế phẩm bao gồm...Wahaha Yakult.

Tiêu Chiến vô cùng hoài nghi Vương Nhất Bác là bởi vì không được uống nước có ga, tức giận nên mới cố ý chọc tức anh.

Sự thật chứng minh anh thật sự suy nghĩ quá nhiều.

Vương Nhất Bác không hề có ý muốn đỡ anh lên, càng không có phun máu mũi hoặc là động xuân tâm.

Trong ánh nhìn chăm chú của Tiêu Chiến, cậu bình tĩnh mà nhặt lọ Wahaha lên, bỏ lại tấm thân già yếu đang lẻ loi nằm dưới sàn nhà tắm, xoay người chạy vội ra khỏi cửa.

Tiêu Chiến: "......" Cứ như vậy, đi rồi?

Anh thẹn quá hóa giận, cầm lấy dép đi trong nhà phang tới chỗ Vương Nhất Bác.

Dép đáp lên mông Vương Nhất Bác, rồi "piu" rơi xuống đất, cậu rốt cuộc cũng dừng chân.

Sau lưng vang lên giọng Tiêu Chiến nghiến răng nghiến lợi: "Đỡ tôi lên."

Cú ngã này không nhẹ, Tiêu Chiến khuỷu tay tím xanh một mảng, cả người đau rã rời. Vương Nhất Bác vô công rồi nghề, sau khi đỡ anh ngồi trên sô pha liền bắt đầu bóc một khối chocolate ra ăn.

Tiêu Chiến cướp lấy nó để trả thù, há miệng một phát ăn tươi nuốt sống luôn hơn phân nửa miếng chocolate, lúc này mới dào dạt đắc ý mà liếc Vương Nhất Bác thị uy.

Vương Nhất Bác chăm chú nhìn anh, trầm mặc hồi lâu.

Cảm giác bị Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm rất kỳ quái, mắt cậu hình thon dài, tròng mắt khá xinh đẹp màu đen, trong mắt cậu là cảm xúc khó hiểu, Tiêu Chiến dần dần có chút cười không nổi.

Anh nuốt yết hầu khô khốc, không có lý thì cũng phải có khí: "Cậu nhìn cái gì mà nhìn, tôi biết tôi rất đẹp trai..."

Vương Nhất Bác tiếp tục nhìn anh chăm chú: "Không hỏng?"

Tiêu Chiến: "...... Hả?"

Vương Nhất Bác: "Hình như quá hạn sử dụng."

Tiêu Chiến: "......"

Anh bỗng nhiên nhớ lại, ngày đó hai người bọn họ đi siêu thị, căn bản không có mua chocolate. Cho nên Vương Nhất Bác lấy khối chocolate là từ đâu ra?

Như có thể cảm nhận được thắc mắc Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chậm rì rì chém xuống một đao: "Cái này tìm thấy trong túi áo khoác mùa đông từ năm trước."

Tiêu Chiến nghẹn họng, phần chocolate còn lại nuốt vào cũng không được mà nhổ ra cũng không xong.

Vương Nhất Bác muốn ám sát anh! Cứu!

Tiêu Chiến phẫn nộ mà trừng mắt nhìn Vương Nhất Bác, tuyên cáo nói: "Cậu, không có cơm sáng."

Vương Nhất Bác bởi vì đồ ăn mà khôi phục một tí xíu du͙© vọиɠ muốn sống, giống như có ý hòa hoãn không khí giữa hai người.

"Tôi hình như còn có một túi chocolate chưa hết hạn sử dụng, ăn không?"

Tiêu Chiến: "......"

Cảm ơn ngài ạ.

Nhưng bởi vì một đoạn nhạc đệm nho nhỏ mà dường như cảm giác xa cách giữa hai người được phá vỡ một chút. Mấy ngày này vẫn ăn cơm trên một bàn cơm như trước nhưng ngẫu nhiên còn có thể nói chuyện một hai câu.

Nhưng nói đến cùng, Tiêu Chiến đối với quá khứ của cậu, bao gồm cả việc cậu đóng chặt cửa gần 24/24 làm gì đều hoàn toàn không biết.

Nhưng mà anh cũng không cần biết quá nhiều, không phải sao. Tiêu Chiến trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Trước mắt hình thức ở chung như vậy cũng rất tốt, hai người bạn xa lạ, giúp đỡ cho nhau -- đây là định nghĩa quan hệ của bọn họ.

"Hôm nay cậu có muốn ra ngoài không?"

Tiêu Chiến hỏi như vậy là có nguyên nhân.

Vương Nhất Bác ngày thường gần như ở lì trong thư phòng của cậu, ngẫu nhiên cũng sẽ ra ngoài một chuyến, thường xuyên ăn mặc áo len hoặc đồ thể thao, khẳng định không phải đi chỗ chính thức, bởi vậy trong đầu Tiêu Chiến đã đặt giữa hai chữ Vương Nhất Bác và trạch nam một dấu bằng to đùng.

Có vài người mặt ngoài đứng đắn nhưng trong máy tính không biết có bao nhiêu tư liệu xxx*. Tiêu Chiến đã tưởng tượng đến cả phòng Vương Nhất Bác đều là figure*.....

*tư liệu xxx: là cái mà ai cũng biết là cái gì ấy, đừng bắt tui nói (⁄ ⁄>⁄ ▽ ⁄