Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 36: Tặng quan tài (Hai mươi)

Ngụy Ngọc Cầm biết mình là một người sống rất thất bại.

Hai mươi mốt tuổi, bà ấy kết hôn với chồng, hai mươi hai tuổi đẻ một đứa con trai, sau đó bà ấy vẫn luôn đi theo chồng làm buôn bán nhỏ, mua nhà và xe. Nhà bà ấy không giàu có nhưng cũng không có khó khăn gì.

Rồi tiếp đó, chồng bà ấy nɠɵạı ŧìиɧ và đòi ly hôn.

Ngụy Ngọc Cầm không chịu đồng ý, chồng lập tức đánh bà ấy.

Đến khi Ngụy Ngọc Cầm thật sự không chịu nổi nữa, bà ấy đồng ý ly hôn. Ngụy Ngọc Cầm chỉ có một yêu cầu đó là đứa con sẽ đi theo bà ấy, nhưng bà ấy không ngờ đứa bé mình dứt ruột đẻ ra lại ghét bỏ bà ấy không có năng lực. Có một ngày, đứa con lén chạy... chạy đến nhà chồng trước, hỏi ông ta... Sao lại không cần nó? Nó không muốn đi theo mẹ.

Ngụy Ngọc Cầm tổn thương thấu tâm can, bà ấy đồng ý để chồng trước nuôi nấng đứa nhỏ.

Bà ấy không đồng ý cũng chẳng còn cách nào khác, đứa bé hoàn toàn không muốn rời đi cùng bà ấy.

Rồi sau đó, Ngụy Ngọc Cầm mắc bệnh rồi chết.

Ngụy Ngọc Cầm đi đến Linh Giới, biết mình phải vượt qua phó bản mới có thể quay về nhân gian. Tất cả những chuyện này đã vượt quá phạm vi hiểu biết của Ngụy Ngọc Cầm, bà ấy vô cùng mờ mịt... Thế là người khác làm gì, bà ấy cũng làm theo.

Bạch Mạt Lị có vấn đề, bà ấy còn biết sớm hơn cả chính cô ta.

Vào buổi sáng ngày thứ ba khi đến trấn Vong Sơn, bên ngoài xảy ra chuyện vì thế các người chơi đã đi ra ngoài để xem xét tình hình, bà ấy suýt chút đã chết nhưng lại được Bạch Mạt Lị cứu một mạng.

Lúc ấy, Bạch Mạt Lị lập tức hốt hoảng, không nhanh mồm nhanh miệng giống lúc trước, cơ thể cô ta trở nên rất yếu ớt... Còn bắt đầu nói với bà ấy về chuyện trong nhà.

Mẹ Bạch Mạt Lị rất quan tâm đến con cái, nhưng lại mãi không có cách nào khiến cuộc sống mình tốt hơn. Điều này khiến quan hệ hai mẹ con rất kém, cũng khiến Bạch Mạt Lị hình thành tính cách kì lạ.

Nếu cho hai mẹ con họ thêm một chút thời gian nữa, có lẽ quan hệ sẽ được hòa giải.

Nhưng mẹ của Bạch Mạt Lị lại mắc bệnh rồi mất, điều này trở thành cái gai trong lòng cô ta.

... Bạch Mạt Lị cảm nhận được hương vị của mẹ cô ta làm từ bát cháo gạo nếp đó.

Đối với Ngụy Ngọc Cầm mà nói, đây cũng là lần đầu tiên bà ấy được người khác công nhận.

Ngay khi Ngụy Ngọc Cầm phát hiện tuy tính cách Bạch Mạt Lị kỳ lạ, nhưng vẫn là một cô gái tốt thì bà ấy lại có một phát hiện lớn hơn nữa... Bạch Mạt Lị đã chết rồi.

Nói ra cũng thật trùng hợp, Ngụy Ngọc Cầm phát hiện ra xác của Bạch Mạt Lị trong trại phòng cũ nát... Cô ta mới chết không lâu, cơ thể vẫn còn hơi ấm. Ngụy Ngọc Cầm nhớ tới một câu nói không biết bản thân đã nghe được từ đâu: ‘Không được đánh thức người mộng du, không được làm ‘quỷ mới’ sợ hãi.’

Nếu quỷ mới biết mình đã chết thì hồn phách sẽ ngay lập tức tan biến.

Ngụy Ngọc Cầm không biết bản thân đã lấy can đảm từ đâu, bà ấy lôi Bạch Mạt Lị đi, không để cô ta nhìn thấy xác của chính mình.

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, bà ấy đã hạ quyết tâm.

Sau đó, Ngụy Ngọc Cầm nhìn Đan Tiểu Dã, thế là bà ấy lập tức kéo Bạch Mạt Lị chạy đi... Bà ấy sợ sẽ khiến Đan Tiểu Dã đi tới.

Bây giờ, bà ấy thỉnh cầu sứ giả dẫn đường cho phép Mạt Lị lên xe, nếu xin không được, bà ấy và Mạt Lị sẽ cùng nhau rời đi.

Lúc còn sống, bà ấy vẫn luôn đần độn, sống một cuộc đời chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy điểm cuối. Sau khi chết, bởi vì không thể nhìn thấy ngày cuối cùng của cuộc đời, nên bản thân phải tự quyết định.

...

Anh đội trưởng không nói gì, anh ta chỉ có nhiệm vụ tuyên bố quy tắc, vĩnh viễn sẽ không can thiệp đến quyết định của người chơi.

"Tiểu Ngụy, chỉ có con người mới được lên xe thôi." Ông cụ Lâm Chấn Bang thở dài, nói thêm: "Dù cháu dẫn con bé lên xe thì cũng không thể dẫn nó rời khỏi phó bản..."

Ngụy Ngọc Cầm nghe xong, do dự đứng tại chỗ. Nhưng ngay khi bà ấy nhìn thấy vẻ mặt chẳng sao cả của Bạch Mạt Lị, chỉ trong nháy mắt, trong lòng bà ấy đã có quyết định.

"Chúng ta đi thôi!"

Ngụy Ngọc Cầm nói với Bạch Mạt Lị.

Bạch Mạt Lị: "Thím điên à! Ai là chúng ta với thím chứ? Có đường sống không muốn đi lại muốn đi tìm chết, thím bị thần kinh đấy à."

Ngụy Ngọc Cầm: "Cô đã cứu tôi rất nhiều lần rồi, tôi không thể để cô ở lại đây một mình được."

Bạch Mạt Lị: "Tôi không thật lòng cứu thím đâu, thím có biết ảnh hưởng từ việc chuyển đổi tình cảm không? Lúc mẹ tôi còn sống, tôi không hiếu thảo với bà ấy, não tôi bị hỏng nên mới nhất thời chuyển phần tình cảm đó lên thím mà thôi. Hai chúng ta chỉ là người mới quen được vài ngày, thím diễn phim tình sâu nghĩa nặng cho ai xem đấy?"

Ngụy Ngọc Cầm nói một cách chân thành: "Chưa nói tới tình sâu nghĩa nặng... Chỉ ngay vừa rồi thôi, cô chưa từng hiếu thảo mẹ ruột, tôi cũng chưa từng được con trai báo hiếu. Cô đối xử tốt với tôi, tôi cũng chịu ảnh hưởng từ việc chuyển đổi tình cảm rồi coi cô là con tôi. Làm mẹ sao có thể rời khỏi con mình được. Nếu mọi người đã không khác nhau là mấy, thế thì cố mà sống với nhau đi."

Bạch Mạt Lị: "..."

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Hai người... Một người một quỷ kì cục rời đi.

Lúc Nhuế Nhất Hòa lên xe, cô vẫn có thể nghe thấy đối thoại của hai người họ.

Giọng nói của Bạch Mạt Lị tuy không lớn, nhưng lời nói ra lại hết sức khắc nghiệt, giọng Ngụy Ngọc Cầm tuy thô nhưng lại hơi vấp và ấp a ấp úng một cách kì lạ.

"Bà thím, gan thím to đấy... Có phải vì đã chết một lần nên nhìn thấy quỷ không biết sợ là gì nữa phải không?"

"Không đâu, tôi sợ lắm đấy. Buổi tối tôi còn không dám ngủ, chỉ nhìn chằm chằm vào cô…" Ngụy Ngọc Cầm: "Lo lắng cô bị người ta hại... Thật ra chủ yếu là sợ cô làm hại người khác."

Bạch Mạt Lị: "..."

Tôi tốt bụng khen thím mà thím lại đi cà khịa tôi à?

Xe khởi động, tiếng xe lấp đi giọng nói của cả hai.

Nhuế Nhất Hòa hỏi thử: "Anh đội trưởng, anh học rộng có nhiều kiến thức, có biết cách nào đưa Bạch Mạt Lị ra khỏi phó bản không?"

Anh đội trưởng nhắm mắt nghỉ ngơi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Ồ! Tôi và cô thân quen lắm hả?"

Nhuế Nhất Hòa: "..."

Ái chà!

Giờ không đùa giỡn nữa à.

...

Từ sáng sớm nhóm người chơi đã bàn bạc, thống nhất lấy đồ bồi táng để đi tìm ‘thi thể’ của Vương Thanh, nên họ sẽ đi đến Phong Thủy Bảo Địa cách đó gần nhất. Dù sao công năng của Phong Thủy Bảo Địa đều như nhau, đi đâu cũng chẳng khác biệt.

Nơi Phong Thủy Bảo Địa cách nơi này gần nhất chỉ cần đi xe mười phút là đến.

Xe chạy được khoảng năm phút đồng hồ, Nhuế Nhất Hòa nhìn thấy xa xa xảy ra chuyện gì đó.

Có một chiếc xe ba bánh đỗ lại ven đường, trong bụi cỏ, có một người đàn ông vạm vỡ cao lớn đang đứng, trông như là La lão đại.

Nhuế Nhất Hòa dẫm phanh, gõ lên cửa sổ ngăn cách phía trước với khoang xe sau, ra hiệu cho bọn họ xuống xe nhìn thử.

Lý Lãng: "Là La lão đại đấy, không sai đâu. Bên cạnh ông ta hình như có hơn mười con chó đang đứng xung quanh kìa."

Tô An Dao hễ cứ nghe thấy chữ ‘chó’ là lại thấy vô cùng sợ hãi. Lúc cô ta còn nhỏ từng bị chó cắn, đến giờ vẫn không có cách nào vượt qua nỗi sợ với chó. Nhưng nếu cách chỗ con chó còn rất xa thì cô ta vẫn dám mở mắt ra nhìn.

"Con chó đó đang ăn gì đấy?"

Trông nơi đó máu chảy đầm đìa, tuy rất dọa người nhưng Tô An Dao nghĩ cùng lắm chỉ là con thỏ, dê rừng gì đó... Nhiều chó như thế chẳng lẽ còn có thể săn lợn rừng ha?

Mạnh Tư Lộ rùng mình: "Tôi thấy có gì đó là lạ."

Mà đúng là lạ thật.

La lão đại cũng cảm thấy không đúng lắm, chó mà ông ta nuôi không nghe lệnh ông ta nữa rồi. Lúc người trấn trên đuổi theo ông ta đã bị chó cắn chết, ông ta cũng không thấy có gì sai.

Mỗi ngày ông ta đút thịt tươi cho chó là vì muốn vào lúc mấu chốt nó có thể có ích, tính hung ác không biến mất khi được nuôi dưỡng.

Cũng chính vì vào lúc này đây!

Nhưng chó bắt đầu xé rách thịt người, nuốt vào trong bụng...

La lão đại ra lệnh cho chó.

"Quay về!"

Chỉ có hai con chó ngẩng đầu nhìn ông ta, sau đó gục đầu xuống.

Không đúng!

Ông ta dí sát vào nhìn, phát hiện mắt chó biến thành màu đỏ như máu. Một con trong đó tru lên một tiếng bi thương, nôn ra rất nhiều máu tanh hôi, sau đó ngã xuống đất.

Những con chó khác cũng liên tiếp ngã xuống.

La lão đại thấy rất khó hiểu, chẳng lẽ thi thể có độc?

Lúc này, những con chó ngã xuống đầu tiên chao đảo, lắc lư cơ thể đứng dậy, miệng phát ra tiếng "grừ grừ grừ", tham lam lao về phía chủ.

...

Tô An Dao che miệng: "Trời đất ơi!"

"Chó cương thi..."

Nhuế Nhất Hòa lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, bảo bọn họ lên xe: "Chúng ta mau đi nhanh."

Cô nhìn vào kính chiếu hậu, thấy La lão đại ngã nhào xuống đất, liên tục kêu lên thảm thiết.

Để trần thân trên, trong tiếng ồn ào, đại quỷ thê lương bị chó cắn bị thương. Đây là bản án của La lão đại... Báo ứng đấy! Thả chó cắn người, cuối cùng bị chó mà mình nuôi cắn chết...