Đoàn Tàu Vô Hạn

Chương 35: Tặng quan tài (Mười chín)

Thứ ẩn náu trong làn sương mù dày đặc dừng lại trước mặt anh đội trưởng, không tiếp tục lan tràn về phía trước nữa. Một tiếng hú khiến người ta sởn tóc gáy truyền ra từ trong màn sương, làm cho ai nghe thấy cũng đau màng nhĩ.

Mấy thứ đó rít gào, dường như đang bảo người đứng chắn trước mặt lui ra phía sau.

Sau đó, một cánh tay thối rữa dè dặt cẩn trọng dò ra trong đám sương mù dày đặc, nhưng một giây sau, cánh tay đó lại bị ngọn lửa nóng rực đốt thành tro tàn.

Không khí như đọng lại, những thứ rục rịch trong màn sương mù dày đặc yên tĩnh lại.

Tuy nhiên, sức uy hϊếp đó không khiến kẻ thật sự to gan lớn mật hoảng sợ.

Anh đội trưởng không thể nhịn được nữa, không thể không hỏi ra miệng: "Tay cô đang làm gì đấy?"

Đương nhiên là giữ chặt lấy anh chứ sao nữa!

Nhuế Nhất Hòa trốn ra phía sau anh đội trưởng, hai tay cũng rất tự nhiên mà đặt trên eo của anh ta... Lòng bàn tay không tránh được việc cảm nhận được nhiệt độ dưới lớp quần áo mỏng manh, đầu ngón tay lưu luyến trượt trên cơ bắp rắn chắc, vòng eo vô cùng co dãn.

Anh đội trưởng bỗng nhiên lên tiếng, khiến eo bụng hơi dao động, Nhuế Nhất Hòa chỉ cảm thấy hai tay tê dại, bất giác dùng sức, véo một cái trên vòng eo rắn chắc khỏe khoắn.

"Cô..."

Miệng anh đội trưởng bật ra một tiếng rêи ɾỉ khàn khàn. Cũng không biết vì tức hay vì cảm thấy ngứa mà cơ thể anh ta run lên.

Nhuế Nhất Hòa vội vàng nói: "Không phải tôi đang sàm sỡ anh đâu, chỉ đơn giản vì tôi sợ anh ném tôi ra ngoài thôi."

Anh đội trưởng: "... Bỏ ra."

Nhuế Nhất Hòa chuyển từ ôm eo anh ta sang túm lấy góc áo anh ta, thể hiện rõ ràng thái độ: Còn lâu tôi mới buông tay, tuyệt đối không buông.

Gân xanh hiện rõ lên trên trán anh đội trưởng, anh ta không để ý tới Nhuế Nhất Hòa nữa.

Một tay anh ta mở nắp quan tài lên, lại lấy một cái dùi dài lóe ánh sáng bạc ra từ trong túi quần áo.

Chỉ nghe một tiếng "bốp" vang lên, cái dùi kia liên tục đâm thủng ba cái mặt nạ.

"Lách tách lách tách", từ chỗ bị đâm thủng, mặt nạ nhuốm máu bắt đầu xuất hiện các vết nứt trông như mạng nhện.

Anh đội trưởng buông tay, mặt nạ nhuốm máu rơi lọt vào trong quan tài. "Lách tách", vỡ thành mảnh nhỏ.

Anh ta khép lại quan tài một lần nữa, tay phải đặt trên nắp quan, giọng nói như chuông lớn: "Mặt nạ đuổi tà đã vỡ, chư linh đều quay về; thầy trừ tà giải oán, cương thi sống nhập quan."

Cuối cùng, anh ta thu tay về.

Có ánh sáng đỏ chợt lóe xung quanh quan tài rồi biến mất. Sau đó, Nhuế Nhất Hòa lập tức nghe thấy tiếng gõ vang lên bên trong quan tài. Cô thử gọi một cái tên: "Vương Thanh?"

Tiếng động bên trong biến mất trong chốc lát, ngay sau đó lại càng đấm đá nặng hơn. Ngẫm lại thì cái quan tài này cũng rất đáng thương, lúc nào cũng bị tay đấm chân đá... Chẳng có ai trong số đám người bị giam bên trong là người sống yên phận, tất cả đều muốn đá văng quan tài. Nhưng có anh đội trưởng ở đây, Nhuế Nhất Hòa cũng chẳng sợ anh ta sẽ chạy ra được.

Sương mù dày đặc gần trong gang tấc bắt đầu rút dần về phía sau. Nhuế Nhất Hòa lại nghe thấy tiếng sột soạt, nhưng tiếng động đó cũng dần dần đi xa. Cùng với sự tiêu tan của màn sương mù dày đặc, sườn núi Lão Nha phía xa xa cũng khôi phục sự bình tĩnh vốn có. Nhưng họ vẫn có thể nhìn ra số lượng đông đảo của những thứ ẩn náu trong sương mù dày đặc từ dấu vết để lại trên mặt đất... May mà cô chạy đủ nhanh.

Cũng may mà anh đội trưởng xuất hiện đúng lúc... Đồng thời, Nhuế Nhất Hòa cũng nhận ra một điều.

Việc xác chết ở sườn núi Lão Nha vùng dậy là vì chịu ảnh hưởng từ ba chiếc mặt nạ nhuốm máu... Điều này khiến cô ý thức được rằng: Trong phó bản ‘Tặng quan tài’ này, người lợi hại nhất không phải Vương Thanh đã biến thành cương thi, mà là Khương Nhã.

Ba chiếc mặt nạ: phán quan, đầu trâu, tiểu quỷ.

Ba chiếc mặt nạ nhuốm máu đỏ trao năng lực kỳ dị cho tất cả phán quan, đầu trâu và tiểu quỷ.

Nhuế Nhất Hòa lại nhớ tới những cái mặt nạ mà cô đã từng nhìn thấy trong sân nhà Na Bà... Cùng là mặt nạ tiểu quỷ, nhưng mỗi thầy trừ tà chế tạo ra lại có một sự khác biệt nho nhỏ.

Mặt nạ tiểu quỷ do Na Bà chế tác thiếu vài phần trí tuệ, trông không thể vô cùng sống động như Khương Nhã chế tác, khiến người ta vừa nhìn thấy đã cảm thấy chán ghét.

Vậy nên ba chiếc mặt nạ nhiễm phải oán khí của Khương Nhã không phải trao năng lực kì dị cho tất cả mặt nạ phán quan, đầu trâu, tiểu quỷ mà là trao cho ba loại mặt nạ do Khương Nhã tự tay chế tác năng lực đặc biệt... Ba loại mặt nạ do cô ấy chế tác đều sống.

Trong đó, mặt tạ tiểu quỷ chiếm số lượng nhiều nhất.

Thành phẩm phán quan và đầu trâu có rất ít.

Lời bài hát của Na Bà đã khiến người nhà họ La phải chịu kết cục thê thảm. Rốt cuộc là do lời bà ấy linh, hay do năng lực thần kỳ của mặt nạ phán quan?

Vương Thanh vốn chỉ là một người bình thường, nhưng sau khi chết lại có thể biến thành cương thi, còn có thể đánh lén sứ giả dẫn đường thành công... Cũng là công lao của mặt nạ đầu trâu ư? Đầu trâu là quỷ sai dưới âm tào địa phủ... Phán quan hạ lệnh, đầu trâu thực thi mệnh lệnh.

Còn cả mặt nạ tiểu quỷ xấu xí nữa... Đó là một dấu hiệu đặc biệt, dấu hiệu đe dọa châm biếm mấy người nhà họ La, đồng thời cũng là dấu hiệu báo trước tử vong của bọn họ.

Mặt nạ bị phá hủy, Vương Thanh vẫn luôn không lộ mặt mất đi che chở... Giờ đây đã bị bắt về.

Nếu mặt nạ tiểu quỷ lại không hiện ra, nếu Na Bà cũng mất đi năng lực phán quyết sống chết của con người, vậy chứng minh suy đoán của Nhuế Nhất Hòa là chính xác.

"Tiểu Nhuế, cô không sao chứ?"

Người chú ý tới Nhuế Nhất Hòa đầu tiên chính là ông cụ Lâm Chấn Bang và Lý Lãng, cô trả lời họ rằng mình vẫn ổn.

Sau khi biết mặt nạ nhuốm máu đã vỡ, Vương Thanh thì ở trong quan tài, hai người đều vô cùng vui sướиɠ. Vậy chứng minh tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ đã tăng một bước lớn.

Sau đó, Bạch Mạt Lị vừa đỡ vừa ôm, kéo Ngụy Ngọc Cầm đi về phía bọn họ.

Toàn thân Ngụy Ngọc Cầm trông cứ như vừa được vớt từ trong nước, tóc ướt sũng, bám sát vào người, sắc mặt tái nhợt.

Ánh mắt Nhuế Nhất Hòa đảo qua hai chân mềm oặt như mì sợi chín của thím, nói với Bạch Mạt Lị như có điều ám chỉ: "Thật sự không nhận ra sức cô khỏe thế đấy."

Bạch Mạt Lị sửng sốt một chút, cười khổ mà nói: "Có thể thấy được vào lúc gặp nguy hiểm, năng lực của con người là vô hạn... Bình thường một cái nắp chai tôi còn chẳng vặn được nữa là."

Ngụy Ngọc Cầm căn bản không nói được gì, ánh mắt không hề có tiêu cự.

Nhuế Nhất Hòa chỉ định hỏi bà ấy xem vì sao lúc ấy lại va vào mình, nhưng cũng không nhận được câu trả lời.

Người trở về tiếp theo là Mạnh Tư Lộ, Tô An Dao. Hai người họ đi đến từ hai phương hướng khác nhau, đều nói là không phát hiện Lữ Địch và Đan Tiểu Dã.

Vào lúc Nhuế Nhất Hòa không thể chờ thêm, định đi ra tìm thì Đan Tiểu Dã đã trở lại. Cậu ta đỡ Lữ Địch một chân thối rữa chảy mủ, trông dáng vẻ hai người đều vô cùng nhếch nhác.

Nhìn thấy Nhuế Nhất Hòa từ phía xa xa, Đan Tiểu Dã thả lỏng, yếu ớt ngã nhào xuống đất.

Lữ Địch ngã lên người cậu ta, nhưng Đan Tiểu Dã đã chẳng có sức để mà than thở ‘nặng quá’ nữa.

Thấy nhóm người chơi đã đến đông đủ, anh đội trưởng im lặng hồi lâu nói: "Giờ có ba chỗ đất lành phong thủy, các thành viên thương thảo một chút xem quyết định đi đến đâu. Tôi sẽ chờ... tám người các người ở trên xe."

Tám thành viên...

Các người chơi đều có thể nhận ra, trọng điểm trong lời nói của anh đội trưởng chính là: tám người lên xe.

Lại phiên dịch một chút: Người lên xe chỉ có thể là người.

Không khí bỗng chốc trở nên khẩn trương, các người chơi tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, vẻ mặt ai nấy cũng đều trở nên mờ mịt. Ai mà không phải người chứ? Trông mọi người cũng không giống quỷ đâu.

Nhuế Nhất Hòa đưa mắt nhìn mặt tất cả mọi người, không phát hiện sơ hở gì. Cô khẽ liếc mắt nhìn anh đội trưởng một cái, hỏi: "Có thể cho chúng tôi mượn dùng Thiên Diện một chút không?"

Anh đội trưởng cũng không gây khó khăn, cho mượn Thiên Diện rồi xoay người lên xe.

Nhuế Nhất Hòa: giá trị âm khí bằng năm.

Lý Lãng mười điểm, Lâm Chấn Bang hai điểm, Tô An Dao chín điểm, Mạnh Tư Lộ chín điểm, Bạch Mạt Lị mười điểm, Ngụy Ngọc Cầm không điểm, Lữ Địch mười điểm, Đan Tiểu Dã mười điểm.

Giá trị của Lý Lãng và Lữ Địch vừa xuất hiện, sắc mặt của hai người đều không mấy tốt đẹp.

Đan Tiểu Dã suýt thì bật khóc, chỉ đành cố gắng lấy lại tinh thần, phân tích: Ngoại trừ ông cụ Lâm Chấn Bang, lại ngoại trừ sếp Nhuế và mình... Những người khác đều có khả năng có vấn đề...

Bạch Mạt Lị vẫn mười điểm tỏ vẻ bình tĩnh, còn nói mình đã quen rồi, bảo những người bị mười điểm cũng đừng khẩn trương quá, ví dụ như mấy người từng bị mười điểm nhưng vẫn bình an về không điểm như Nhuế Nhất Hòa, ông cụ Lâm,... Không phải họ đều không có việc gì ư?

"Mà nói tiếp thì…" Nhuế Nhất Hòa bỗng nhiên mở miệng: "Giá trị của cô vẫn luôn ở mười điểm, nhưng hình như không gặp được nguy hiểm nào nhỉ?"

Ngụy Ngọc Cầm cầm lấy tay Bạch Mạt Lị, nói: "Sao lại không gặp được chứ. Hai chúng tôi phúc lớn mạng lớn nên mới sống được tới bây giờ đấy chứ."

Nhuế Nhất Hòa thấy bà ấy đã khôi phục tinh thần, có thể nói chuyện, lập tức hỏi: "Thím Ngụy, lúc trước thím va vào người tôi là thế nào đấy?"

Ngụy Ngọc Cầm: "Tôi không cố ý đâu... Bên cạnh nấm mồ có mấy cái xương trắng chui ra... Tôi không phát hiện nên bị vấp một cái. May mà có Mạt Lỵ kéo tôi, nếu không đầu tôi đã đập vào một góc quan tài rồi... Không chết thì trên đầu cũng bị thủng một lỗ máu. Cảm ơn cô nhé, Mạt Lỵ."

Bạch Mạt Lị: "Không cần cảm ơn. Tôi chỉ sợ thím chết rồi thì không có người ninh cháo nữa thôi."

Ngụy Ngọc Cầm: "... Cô không lắm mồm thì sợ người ta không biết cô nói được có phải không?"

Bạch Mạt Lị trợn trắng mắt: "Hừ!"

Nhuế Nhất Hòa quan sát hai người, nói xen vào: "Tôi thấy cô Bạch thay đổi nhiều lắm nha."

Bạch Mạt Lị: "... Cô có ý gì?"

Nhuế Nhất Hòa: "Cô còn nhớ rõ đã bao lâu rồi mình không ư ư ư không?"

Bạch Mạt Lị: "..."

Nhuế Nhất Hòa: "Lúc trước chậu sứ còn không đập vỡ được, mà giờ lại có thể đỡ thím Ngụy có cân nặng nặng hơn cả cô... Nếu không phải sợ chúng tôi nghi ngờ thì cô muốn cõng thím ấy cũng dễ dàng lắm nhỉ?"

Nụ cười trên mặt Bạch Mạt Lị hoàn toàn biến mắt, đôi mắt đen tối bình tĩnh nhìn cô: "Từ lúc nào thì cô bắt đầu nghi ngờ tôi?"

Nhuế Nhất Hòa thở dài trong lòng.

"Không phải nghi ngờ cô, mà là nghi ngờ hai người là cô và thím Ngụy."

Giá trị âm khí vẫn luôn là mười nhưng lại không gặp được nguy hiểm dẫn đến chết người nào... Trong lúc vô ý, Đan Tiểu Dã còn từng thấy một mình Ngụy Ngọc Cầm đứng trong ngõ hẻm ở trại phòng, hành vi kỳ quặc.

Đan Tiểu Dã thề chắc chắn mình không hoa mắt.

Hai người phụ nữ khăng khăng là mình chưa bao giờ tách nhau ra.

Mỗi một sự việc đều hết sức đáng nghi.

"Ngay từ đầu, tôi cảm thấy hiềm nghi của thím Ngụy nhiều hơn... Sau đó, tôi lập tức phát hiện cô còn đáng nghi hơn cả thím Ngụy."

Nhuế Nhất Hòa đổi giọng, hỏi: "Sao nào, cô thừa nhận rồi hả?"

Bạch Mạt Lị không gật đầu cũng không lắc đầu, mà chỉ trợn tròn mắt dùng sức hất tay Ngụy Ngọc Cầm, nhưng lại không thể bỏ ra. Cô ta gầm lên giận dữ: "Thím còn cầm tay tôi làm gì? Không nghe thấy lời cô ta nói à?"

Ngụy Ngọc Cầm chảy nước mắt, nghẹn ngào nói: "Tôi nghe thấy rồi."

Bạch Mạt Lị kinh ngạc.

"Thím phát hiện ra rồi ư?"

Ngụy Ngọc Cầm là người như thế nào? Một người phụ nữ trung niên có cuộc đời vô cùng thất bại, là người ngu xuẩn, dốt đặc cán mai.

Cô ta cho rằng Ngụy Ngọc Cầm không hề có cảm giác.

Cô ta còn tưởng bản thân che giấu rất kỹ... Giờ đây, thấy Ngụy Ngọc Cầm có vẻ đã hiểu tất cả, cô ta khϊếp sợ đến nỗi hơi thở vô cùng u ám trên người cũng tiêu tan vài phần.

Ngụy Ngọc Cầm nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng: "Đừng sợ, không sao đâu."

Bạch Mạt Lị hoàn toàn choáng váng.

"Cô ấy chưa bao giờ làm tổn thương bất cứ ai, hơn nữa còn luôn luôn giúp tôi. Không có Mạt Lỵ thì tôi đã chết từ lâu rồi."

Ngụy Ngọc Cầm quay đầu, cầu xin anh đội trưởng mặt lạnh tanh: "Xin hãy cho tôi dẫn cô ấy lên xe với được không?"