Trong ngày hè, cho dù là trời tối bên ngoài vẫn rất sáng sủa.
Lưu Tú Hồng đặc biệt tiễn bác gái chủ nhiệm trở về, người ta tốt bụng với cô, cô đưa người ta về nhà là chuyện cần phải làm. Cũng chính vì như vậy, đợi khi về đến nhà trời đã tối sầm lại. Khi Lưu Tú Hồng cõng con trai út tới cửa nhà, thì thấy con trai cả Hào Hào ngồi trên bậc cửa lau nước mắt đang khóc vô cùng thương tâm.
“Hào Hào làm sao vậy? Nào, vào nhà rồi nói.” Lưu Tú Hồng luống cuống, kéo Hào Hào vào trong nhà.
Cửa nhà bọn họ không khóa, dù sao không có đồ đáng tiền, hơn nữa trong đội đều là người quen, không có người ngoài tiến vào.
“Vì sao không vào nhà đợi mẹ? Hay là có đứa bé nhà nào bắt nạt con?” Lưu Tú Hồng kéo dây bật đèn, đây là đầu năm chồng cô kéo điện, nói là Hào Hào đã lớn, sau này đi học cũng có đèn làm bài tập. Nhưng mà lắp đèn đã được nửa năm, cơ hội bật đèn chỉ có mấy lần, đều vì đau lòng tiền điện.
Hôm nay đã muộn, Lưu Tú Hồng không để ý chuyện này, vừa đặt con trai út trên lưng xuống, vừa kéo con trai cả hỏi chuyện này hỏi chuyện kia.
Hai đứa con trai của cô, tính tình khác biệt quá lớn. Con trai út thì ngoan trời sinh, không thích khóc, chỉ thích im lặng chờ đợi. Nhưng con trai lớn Hào Hào thì khác hoàn toàn, từ nhỏ cậu bé đã bướng bỉnh, là con khỉ nhỏ nổi tiếng, điển hình ba ngày không đập, nhà tốt mức nào cũng bị dỡ ngói. Kể từ khi cha cậu bé không còn, trong nhà rối một nùi, cậu bé liên tục ầm ĩ mấy ngày, lúc này mới “ngoan” hơn chút.
Lưu Tú Hồng không hiếm lạ đứa bé ngoan, cô tình nguyện Hào Hào bướng bỉnh như trước đây, dù sao đứa bé không gây hại cho người và vật, thích quậy cũng không tính là gì.
“Rốt cuộc là làm sao vậy? Là ai bắt nạt con?” Thấy Hào Hào lau nước mắt không hé răng, Lưu Tú Hồng lập tức sốt ruột.
Đứa bé vốn cãi nhau ầm ĩ cũng không có gì, nhưng trước mắt có vẻ hoàn toàn không phải như vậy, dù sao trước đây Hào Hào cãi nhau đánh nhau với các bạn nhỏ không ít lần, chưa từng khóc thành như vậy.
“Không, không ai bắt nạt con, con nghĩ mẹ không trở về nhà nữa.” Hào Hào khóc một lúc lâu, mới nói: “Vì sao cha chưa trở về? Con nhớ cha.”
Lưu Tú Hồng im lặng, cô không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào.
Trước đây bên đội ngư nghiệp Hạp Khẩu nhà mẹ đẻ cô từng xảy ra chuyện như vậy. Ông bà cụ nhà đó dỗ đứa bé, nói cha cậu bé đi rất xa đến nơi rất xa, phải rất lâu sau này mới trở về. Sau này mẹ cậu bé tái giá, ông bà cụ lại lừa gạt cậu bé nói mẹ cậu bé đi tìm cha cậu bé. Nói dối liên tục mãi, mãi đến khi sau này đứa bé trưởng thành, mới biết được chân tướng.
Nói thật, Lưu Tú Hồng không muốn bịa đặt lừa gạt trẻ con, nhưng cô cũng không biết nên giải thích chuyện này thế nào mới tốt, chần chừ một lúc lâu, cô lau khô nước mắt cho Hào Hào, giọng điệu vô cùng kiên định nói: “Hào Hào, mẹ đảm bảo sẽ không đi đâu, luôn ở nhà với hai anh em con, có được không?”
Sau khi nói xong, lại lấy phiếu lương thực và tiền trong túi ra, giải thích đơn giản lý do về muộn, cũng hứa hẹn ngày mai đến công ty lương thực mua lương thực trở về, sẽ nấu cơm tẻ cho cậu bé ăn.
Hào Hào là đứa bé năm tuổi, ở trong thôn Tiểu Ngư tin tức không nhạy, cậu bé đã dưỡng thành tính tình vô cùng khờ dại, không nghĩ vì sao tối muộn mới phát phiếu lương thực và tiền, càng không suy nghĩ vì sao trước đây đều là cha lĩnh, bây giờ đổi thành mẹ lĩnh.
Cậu bé chỉ vội vàng lau khô nước mắt, cao hứng nói: “Không cần cơm tẻ, cơm khoai lang cũng ăn rất ngon, cơm để lại đợi cha trở về cho cha ăn!”
“… Được!”
Lưu Tú Hồng vội vàng làm cơm tối đơn giản, dặn dò con trai lớn tự mình ăn cơm, mình thì cầm thìa nhỏ đút cho con trai nhỏ ăn, nhưng mà mới ăn được nửa, con trai nhỏ ngủ mất.
Vào đêm, Lưu Tú Hồng giấu phiếu lương thực và tiền vào trong túi vải nhỏ trong quần áo, suy nghĩ sáng sớm ngày mai sẽ đến công ty lương thực, chỉ hai mươi cân gạo cô hoàn toàn có thể xách được, cũng tránh lại thêm chuyện, uổng phí lòng tốt của bác gái chủ nhiệm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Tú Hồng mua lương thực trở về nhà, thu dọn đơn giản một lát, cài chốt cửa xong, thì vội vàng cõng con trai nhỏ đến bãi phơi cá, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Tranh cãi ầm ĩ lường trước không hề xuất hiện, thậm chí bà Hứa ngay cả phiếu lương thực và tiền lương của con trai út đều không tới lĩnh.
Vội trái lại không vội, cũng không cần lo lắng bên đội phát hết sạch. Nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ phát tiền và phiếu lương thực, mọi người đều nôn nóng sốt ruột xông vào tuyến đầu, không đúng lúc tới lấy, thậm chí ngay cả bóng dáng đều không có, chuyện này vô cùng kỳ lạ.