Thập Niên 80: Đại Vương Hải Sản Làm Giàu

Chương 14: Tiếc Nuối

Lưu Tú Hồng hơi kinh ngạc: “Chuyện này thích hợp sao? Như vậy có làm phiền bác hay không?”

“Bác nói này cháu đều là mẹ hai con, sao còn khờ dại như vậy? Sáng sớm ngày mai phát, phiếu lương thực và tiền không phải đều chuẩn bị trước sao? Hay là cháu định tới sớm hơn mẹ chồng cháu?”

Dù sao đây là chuyện nhà của người ta, bác gái chủ nhiệm thực sự không tiện nói thẳng ra, nhưng mà Lưu Tú Hồng nghe hiểu ý ngoài lời của bà ấy, là lo lắng nhà họ Hứa tác yêu.

Chạng vạng cùng ngày, Lưu Tú Hồng đợi những người khác đều đi về xong, mới bỏ lưới đánh cá trong tay xuống. May mà mấy ngày nay cô cũng đi về trễ, thực sự không hấp dẫn sự chú ý của người khác. Hơn nữa người làm việc ở bãi phơi cá, hơn phân nửa đều muốn trở về nhóm lửa nấu cơm, vừa thấy đến giờ ước gì có thể lập tức rời đi, đâu còn quan tâm người khác thế nào?

Lưu Tú Hồng cõng con trai út trên lưng, đi theo bác gái chủ nhiệm đến văn phòng.

Đội ngư nghiệp Đông Hải là đội ngư nghiệp số một số hai trong vùng lân cận, không chỉ thuyền đánh cá tốt nhiều, ngay cả văn phòng đều tạo ra tốt hơn những nơi khác.

Cái gọi là văn phòng, chính là một loạt tòa nhà hai tầng. Tầng một vốn là chỗ cho thanh niên trí thức tá túc, nhưng mà hai năm qua có thể đi đều đã đi, không đi cũng đều cưới vợ lập gia đình. Lục tục di chuyển đi xong, nơi này thành kho hàng, để không phải hải sản, mà là các loại thiết bị, linh kiện trên thuyền đánh cá, còn có dây ni lông, dây thừng thô…

Toàn bộ cửa tầng một treo chìa khóa to nặng trịch, ở hướng nam vẫn có người trực. Trong phòng trực ban có thiết bị nối với loa to trong đội, nếu thực sự có chuyện ngoài ý muốn, bảo đảm sẽ quát người trong đội từ trong mộng đẹp trước tiên.

Tầng hai phải đi qua phòng trực ban, từ cầu thang bên cạnh tòa nhỏ lên trên.

Lưu Tú Hồng nhắm mắt theo đuôi bác gái chủ nhiệm, từ trước tới nay cô ít tới bên văn phòng, các loại chuyện như lĩnh phiếu lương thực tiền, trước khi chuyển ra khỏi nhà cũ, đều do mẹ chồng cô đi lĩnh, sau này thì do chồng Hứa Quốc Cường tự mình lĩnh. Sau khi lĩnh xong thì phân ra ba đồng và phiếu mười cân lương thực đưa đến bên nhà cũ, còn lại mới giao cho cô.

Bác gái chủ nhiệm đi phía trước, lên tầng hai, đi qua ba phòng làm việc, lúc này mới lấy chìa khóa ra mở cửa, kéo dây thừng rủ xuống bên cạnh cửa, thắp sáng đèn trong phòng.

Mượn ánh sáng của đèn, Lưu Tú Hồng mới thấy rõ tình hình bên trong phòng.

Văn phòng không rộng lắm, bên tường tay trái có hai quầy hồ sơ to, bên tay phải là hai bàn làm việc và hai cái ghế bành, chỗ góc bàn còn đặt sọt bỏ giấy vứt đi.

Bác gái chủ nhiệm quen thuộc lấy chìa khóa mở ngăn kéo bàn làm việc, rút phiếu lương thực và tiền bên trong ra, lại lấy sổ và bút, dạy Lưu Tú Hồng điền thế nào.

“Cháu viết tên của cháu vào đây, lại viết thêm một câu, nhớ rõ phiếu lương thực và tiền.”

“Phiếu lương thực là dưới mười tuổi cho đủ cân, nhà cháu có hai đứa, phiếu lương thực tổng cộng 20 cân, hiện giờ giá lương thực là một hào năm xu tám một cân, bác phê cho cháu ba tệ rưỡi, vậy là đủ.”

“Tiền là mượn văn phòng sân phơi, không cần cháu trả, đợi đứa bé trưởng thành có thể kiếm tiền, bảo bọn nhóc tự mình trả. Đến lúc đó ấy à, số tiền cũng không tăng lên quá nhiều, yên tâm đi.”

Tiền bạc sẽ càng ngày càng không đáng tiền, những lời này vẫn là Hàn Viễn Chinh nói với bà ấy, mới đầu bà ấy còn có chút không tin, sau này khi rảnh rỗi không có việc gì làm, cẩn thận cân nhắc lại, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý. Lúc này nói chuyện với Lưu Tú Hồng, không nhịn được nói ra.

Lưu Tú Hồng nghe theo lời bác gái chủ nhiệm viết tên mình lên, lúc này mới đối chiếu rõ ràng tiền và phiếu lương thực rồi cất vào trong túi áo.

Bác gái chủ nhiệm lấy sổ nhìn một lát: “Chữ của cháu không tệ lắm, học xong tiểu học rồi hả?”

“Học xong cấp hai ạ.” Lưu Tú Hồng nói.

“Chữ đẹp hơn chị cả kia của cháu nhiều, bác nhớ rõ chị cháu cũng nói mình là học sinh cấp 2.”

“Khi chị cả đi học, giáo viên trong trường không có nhiều tiết. Khi đến lượt cháu thì khác.” Lưu Tú Hồng nhỏ giọng biện giải thay chị cả.

Nói ra mới đầu cô học ở trường thành tích học tập thực sự rất tốt, hoàn toàn có thể tiếp tục học lên cấp 3, nhưng trong nhà không dư dả, hai chị dâu cũng vào cửa, liên tục mang thai. Hơn nữa hai anh trai và hai chị gái phía trước cô đều học xong cấp 2 thì không học nữa, cô cũng không tiện làm mặt hàng đặc biệt. Bởi vậy, khi cha mẹ hỏi cô có muốn học tiếp lên cấp 3 hay không, cô nói cô không muốn học tiếp nữa.

Bây giờ nghĩ lại chuyện đó, hối hận thì chưa nói tới, chỉ có điều trong lòng có một chút tiếc nuối.