Đam Mê Cháy Bỏng

Chương 29: Hoa huyệt nhỏ sưng tấy được bôi thuốc, chỉ có thể dựa vào cách ăn gậy thịt của anh để ngăn bớt cơn ngứa ngáy

Dấu hôn mờ ám và da^ʍ mĩ trên cơ thể cô gái khó có thể nhanh chóng tan biến, Lâm Kiều không biết nên làm như thế nào để khi trở về mà không bị Lưu Vĩnh Quân phát hiện, mặc dù không nói ra chuyện đang rối rắm, nhưng cô đã vô tình nhíu mày lại.

Người đàn ông nhìn thấy nỗi khổ não của cô, chỉ cảm thấy cô gái nhỏ vừa ngốc nghếch vừa không linh hoạt.

Trần Hoài Xuyên thừa lúc cô đi rửa mặt thì gọi hai cuộc điện thoại.

Một cuộc điện thoại là bảo Tiếu Phàm tiếp tục lôi kéo Lưu Vĩnh Quân, một cuộc điện thoại khác là gọi cho phó giám đốc công ty, mượn danh nghĩa của anh ta để liên lạc với lãnh đạo của công ty Lâm Kiều, điểm danh Lâm Kiều đưa đi công tác chỗ khác.

Lâm Kiều tắm rửa xong thì mặc vào một bộ đồ lót và váy dài mà anh đã chuẩn bị sẵn cho cô,

Bộ đồ lót chất liệu bằng bông, vốn là mặc vào sẽ thấy thoải mái, nhưng viên trân châu của Lâm Kiều sưng tấy có hơi nghiêm trọng, khe hẹp căng đầy và hai mảnh thịt trai cũng không thể che đậy được, chỉ hơi đưa chân ra ngoài một chút là cũng có thể đè ép khiến viên trân châu sưng đỏ, gây nên cảm giác tê tê dại dại, chẳng tốn mấy phút đã thấm ướt đẫm hết một mảng dưới đáy qυầи ɭóŧ.

Thật là quá dâʍ ɭσạи...

Người đàn ông ôm cô muốn thoa thuốc cho cô, Lâm Kiều không đồng ý để anh nhìn thấy hoa huyệt vẫn còn đang rỉ nước, cảm thấy xấu hổ không gì sánh được nên sống chết không đồng ý rồi kẹp chân tránh né.

"Cục cưng, nghe lời chút nào." Một tay Trần Hoài Xuyên cầm thuốc mỡ, một tay giữ eo cô kéo cô vào trong vòng tay mình.

"Đừng mà... đừng..." Lâm Kiều vùng vẫy, vừa gấp lại vừa sợ nên dứt khoát cắn vào cánh tay cường tráng của người đàn ông.

Cô cắn có dùng sức, nhưng cánh tay của người đàn ông đều là cơ bắp đầy thịt, cứng tới mức cắn vào cũng đau răng, cô không thấy Trần Hoài Xuyên đau hay giãy giụa, Lâm Kiều cảm thấy mình quả nhiên đã tự mình rước lấy nhục nhã.

"Em không muốn thoa thuốc..."Lâm Kiều xẹp hơi nằm trong lòng anh, buồn bực không vui.

"Thoa chút thuốc mới mau hết. Nếu không hoa huyệt non mềm bị chồng làm lỏng làm hỏng rồi, sau này Kiêu Kiều phải phun dâʍ ɖị©ɧ lên người chồng như thế nào?" Bàn tay người đàn ông đã vén váy lên, kéo chiếc qυầи ɭóŧ màu hồng kia xuống.

"Không, không được, để em tự làm, không cho phép anh nhìn!" Lâm Kiều vội vàng co rụt hai cẳng chân trắng nõn lại, không bằng lòng để người đàn ông nhìn thấy mảng ướŧ áŧ trên qυầи ɭóŧ của mình.

"Kiều Kiều." Sắc mặt người đàn ông hơi trầm xuống. Lâm Kiều lại càng muốn tránh né, Trần Hoài Xuyên biết hoa huyệt cô đã bị thương càng nặng hơn. Đây đều là do hành vi thô lỗ cộc cằn của anh gây nên, sao anh có thể để cho một mình cô xử lý vết thương chứ.

Nhiệt độ chung quanh cũng vì ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông mà hạ xuống.

Giằng co một lúc lâu, rốt cuộc vẫn là Lâm Kiều thua cuộc đầu hàng trước.

Lúc này cô mới phát hiện, thì ra Trần Hoài Xuyên là người đàn ông cố chấp như thế này. Có lẽ là do lúc trước đã nhường bước quá nhiều lần, đều là anh nhường nhịn cô, nhưng một khi đυ.ng phải chuyện người đàn ông này đã quyết định thì không ai có thể lay động được anh.

"Tại sao lại chảy nước rồi?" Chiếc qυầи ɭóŧ bị ướt một mảng bị người đàn ông cởi ra.

Lâm Kiều ngượng ngùng đỏ hết cả mặt, một hồi sau mới ấm ức nói: "Trân châu nhỏ vừa sưng vừa ngứa... lúc đi đường chạm một chút là sẽ chảy nước..."

"Ngoan, chồng thoa thuốc giúp em là ổn ngay." Trần Hoài Xuyên đau lòng an ủi cô.

Hai chân trắng ngần dang mở, không giữ lại một chút gì bày hết tất thảy trước mặt người đàn ông.

Viên thịt nhỏ sưng tấy, hang thịt phun ra một chút nước, thịt non mềm bị lật ra ngoài, lớp lông tơ mỏng manh bên trên dính không ít mật dịch sền sệt.

Rõ ràng là mới tắm chưa lâu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái đỏ bừng, ấm ức mở to mắt chực chờ khóc.

Trần Hoài Xuyên cúi đầu hôn lên viên thịt nhỏ bị thương. nhẹ nhàng khẽ khàng dùng đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ mà huyệt nhỏ tiết ra, lại hơi thăm dò vào bên trên trong vách thịt, mυ'ŧ được không ít mật dịch.

Người đàn ông đã làm rất nhẹ rất khẽ, nhưng cô gái vẫn cảm thấy vừa tê vừa ngứa. Điên cuồng kiềm chế suy nghĩ muốn người đàn ông liếʍ mυ'ŧ mạnh thêm một chút, Lâm Kiều cố sức cắn chặt môi không để bật ra tiếng rêи ɾỉ.

Cô hận cơ thể dâʍ đãиɠ của mình.

Trần Hoài Xuyên bôi thuốc mỡ màu trắng sữa vào lòng bàn tay, ra sức xoa nắn tới ấm nóng, dùng ngón trỏ quệt một chút, khẽ tách mở hai mảnh thịt trai, bôi thoa lung tung lên viên thịt nhỏ đang sưng tấy. Rồi lại đi men theo khe hẹp hướng lên trên, khều một miếng thuốc mỡ to, ngón tay chen vào bên trong vách thịt, bôi thoa loạn xạ bên trong vách thịt vừa ướt vừa ấm.

Vách thịt tham ăn tới cả ngón tay của người đàn ông cũng mυ'ŧ thật chặt.

Cảm nhận được hoa huyệt chỉ hơi bị thương nhẹ chứ không phải bị người đàn ông chọc tới lỏng, Lâm Kiều mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ vài phút thoa thuốc ngắn ngủi mà với hai người dài tựa một năm.

Một bên là da^ʍ huyệt ngứa ngáy phun ra càng nhiều nước, một bên là gậy thịt cương cứng như muốn chọc rách đũng quần, Lâm Kiều nhìn vào cái đỉnh cao chót vót của người đàn ông, nuốt ực một ngụm nước bọt, cuối cùng không kiềm chế được lên tiếng: "Chồng ơi..."

"Không thể được." Hoa huyệt vừa mới được liếʍ sạch lại phun ra thật nhiều nước, Trần Hoài Xuyên tất nhiên biết người phụ nữ nhỏ đang muốn làm gì.

Hoa huyệt da^ʍ mị kia cũng khiến anh nhìn tới nóng mắt, bụng dưới quá căng tức, nhưng Trần Hoài Xuyên không nhẫn tâm để cô phải bị đau thêm nữa.

"Trần Hoài Xuyên... vậy anh cho Kiều Kiều liếʍ gậy thịt một chút thôi, có được không?" Lâm Kiều kéo kéo góc áo anh, đã đi mở quần anh ra từ sớm.

Gậy thịt đỏ tía nóng rực bật trên khuôn mặt cô.

Lâm Kiều nằm trên đùi người đàn ông, cái miệng nhỏ ướŧ áŧ ngậm qυყ đầυ nhếch cao , mυ'ŧ ra một chút dịch trên thân gậy. Cô gái tham lam nuốt xuống.

Vươn đầu lưỡi hồng hào mềm mại liếʍ láp gậy thịt cường tráng, va chạm với những đường gân xanh gồ ghề, cứ luôn muốn được liếʍ mới cảm thấy hài lòng. Hai túi trứng căng đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của người đàn ông, Lâm Kiều hôn lên hai túi trứng nhăn nheo đó, lớp lôиɠ ʍυ cứng của người đàn ông đâm chọc vào gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.

Lâm Kiều lại ngậm theo chút nước bọt đi thấm ướt lớp lôиɠ ʍυ khô cứng kia, liếʍ cho lớp lông của người đàn ông ẩm ướt mềm nhũn rồi mới há miệng nuốt trọn vẹn gậy thịt vào miệng.

Thật ra là mới vào được một nửa, qυყ đầυ đã chống vào yết hầu mềm mại của cô.

Cô uốn éo người để nuốt gậy thịt của anh được sâu thêm một chút, rồi lại chậm rãi nhả ra, cánh môi kẹp lấy gậy thịt co rút trên dưới, hơi thở của người đàn ông càng lúc càng nặng nề, cảm giác thỏa mãn không nói thành lời khiến cho hoa huyệt nhỏ bé của Lâm Kiều phun ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ.

"Cục cưng.... A..." Người đàn ông hít sâu một hơi cố gắng di chuyển thắt lưng, không cần đè xuống đầu của cô nhưng vẫn có thể đút cho gậy thịt vào sâu trong yết hầu, họng cô vừa ẩm ướt vừa kẹp chặt sướиɠ tới mức Trần Hoài Xuyên phun mạnh ra ngoài.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích tụ cả đêm đều bắn hết vào trong miệng cô gái, cô gái hài lòng nuốt xuống, ôm lấy thắt lưng anh rồi liếʍ men theo đó tới qυყ đầυ, liếʍ sạch sẽ và cả phần còn sót lại nơi khóe miệng, có vậy mới cảm thấy coi như giảm bớt cơn ngứa một chút.