Cô gái nằm trên ghế sofa đầu tóc rối bời.
Áo khoác vest của người đàn ông chỉ che đậy được một nửa cơ thể, lộ ra một bên ngực sữa đầy đặn cùng một nửa bờ mông sưng tấy. Trên làn da trắng nõn bao phủ đầy những dấu hôn đỏ và dấu tay đè bóp, viên trân châu bị chọc mạnh vẫn còn sưng tấy, miệng hoa huyệt non mềm cũng sưng và vì nghiền ép quá mức mà bầm tím, tất cả đều là dấu vết chứng tỏ tối hôm qua cô gái đã trải qua chuyện ân ái dữ dội tới mức nào.
Trần Hoài Xuyên sau khi tỉnh dậy vừa hối hận vừa đau lòng, hận không thể tự tát cho mình một cái.
Anh nhẹ nhàng cẩn thận bế cô gái mềm mại không xương vào phòng tắm, làn nước ấm áp gột rửa sạch sẽ những chất lỏng dính nhớp trên cơ thể cô, sữa tắm xoa ra rất nhiều bọt, cẩn thận rửa sạch huyệt nhỏ yếu ớt kia.
Chờ khi Lâm Kiều tỉnh dậy từ trên giường bên một căn phòng khác thì cơ thể đã sạch sẽ gọn gàng, chỉ là những cơn đau xót và sưng tấy ở nơi riêng tư vẫn đánh thức những kí ức điên cuồng của tối hôm qua ùa về.
"Anh xin lỗi... Em yêu... Anh xin lỗi..." Người đàn ông ngồi ở phía sau vùi đầu vào hõm cổ của cô, e dè rụt rè dán sát lên người cô, nhỏ giọng nỉ non.
Từng giọt nước mắt to từ trong hốc mắt rơi xuống dưới, Lâm Kiều vốn vô cùng ấm ức, anh càng dỗ càng tức giận, chôn mặt vào trong gối nhỏ giọng khóc.
Người đàn ông sau khi uống say giống như dã thú, chỉ thuận theo cảm giác sung sướиɠ của bản thân không hề thương tiếc cho người con gái yếu đuối là cô, muốn làm cho tới khi nửa người dưới của cô hỏng luôn thì không nói, lại còn làm ra loại chuyện xấu hổ đến thế kia nữa chứ.
"Đều là lỗi của chồng... Đừng khóc nữa... Em khóc khiến lòng dạ chồng muốn tan nát rồi..."
Trần Hoài Xuyên ôm người vào lòng, nhưng hoảng loạn không biết làm sao, dường như muốn quỳ xuống để nhận lỗi với cục cưng với tiểu tổ tông.
"Anh xin lỗi, anh nhìn thấy em và người đàn ông khác ở cạnh nhau thì muốn phát điên... Sau khi uống say thì không thể khống chế được bản thân muốn chiếm hữu em. Lâm Kiều... Lâm Kiều... Anh không muốn bên cạnh em còn có người đàn ông khác..."
"Anh xin lỗi, là anh... là anh mong muốn quá nhiều... Xin lỗi, đã làm tổn thương em thế này..."
Đoán chừng người đàn ông thật sự hoảng hồn, không nhịn được mà đã nói ra lời nói chôn sâu trong lòng.
Trong khi cơn sóng ngầm dần tiêu tan và ham muốn yêu thương dâng cao, Trần Hoài Xuyên ngay từ ban đầu đã đưa toàn quyền sinh sát vào tay Lâm Kiều, anh để cô chiến thắng khi công thành đoạt đất, còn bản thân mình thì từng bước một nhường nhịn để rồi thất bại hoàn toàn.
Có lẽ, anh đã cam tâm tình nguyện thua cuộc và cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chiến thắng.
Trái tim Lâm Kiều bởi vì lời nói này của người đàn ông mà mềm nhũn.
Một màn phóng túng bí ẩn là sự ngọt ngào và đau đớn của hai người bọn họ. Từ đầu đến cuối, Lâm Kiều vẫn thủy chung lưỡng lự, vẫn ở nguyên tại chỗ như cũ, từ đầu đến cuối vẫn cố thủ nhắc nhở trái tim không được rung động, hết lần này đến lần khác giãy giụa trong tìиɧ ɖu͙©, tin chắc rằng làm như vậy thì sẽ không bị tổn thương, bị chìm sâu vào. Cô chưa bao giờ lên tiếng, cũng chưa bao giờ hy vọng xa vời.
Nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu lầm lời tâm sự vào giờ phút này của người đàn ông là tình yêu, nhưng cô tình nguyện hiểu lầm như vậy, vào khoảnh khắc này, sự chân thành của anh đã thỏa mãn đủ khiến cô bỏ xuống tất cả lý trí để cùng đắm chìm.
Cứ như vậy đi, Trần Hoài Xuyên, cho dù ngày sau em sẽ vì sự nhẹ dạ cả tin và ngây thơ của hôm nay mà phải trả giá thật lớn, cho dù ngay sau đó anh sẽ vứt bỏ phụ bạc em, nhưng bởi vì giờ phút ngọt ngào đau đớn này, em muốn thừa nhận em đang yêu anh.
Ôm chặt một cánh tay của người đàn ông, nước mắt rơi tí tách trên mu bàn tay, Lâm kiều khàn giọng nhỏ nhẹ nói: "Trần Hoài Xuyên... Em đau lắm... hu hu hu... Lần sau... không cho phép anh như vậy nữa..."
Trần Hoài Xuyên ở phía sau mừng rỡ như điên.
"Ừ, lần sau trừ khi Kiều Kiều cầu xin chồng em muốn, nếu không sẽ không bao giờ ức hϊếp em như thế này nữa." Người đàn ông được nước làm tới.
"Anh!" Lâm Kiều nhấc chân muốn đá vào anh, nhưng lại bị người đàn ông giữ chặt chân ôm vào lòng.
"Ngoan, em yêu cho anh ôm thêm một lúc nhé."
Trong khoảng cách cận kề vô hạn, mùi vị giữa người đàn ông và người phụ nữ hòa quyện cùng nhau, ánh mặt trời sáng sớm chậm rãi chiếu xuống, đẹp đẽ tới mức khiến Lâm Kiều có chút ngẩn ngơ.
Thời gian cứ ngừng lại vào giây phút này đi.