Sau lưng, Giang Lâm lại muốn nện nắm đấm xuống, lại bị một bàn tay trắng muốt nắm lại.
Giang Lâm sững sờ.
Khương Phỉ chầm chậm quay người lại, nhìn Giang Lâm: "Giang thúc thúc, đánh đủ rồi sao?"
Giang Lâm chỉ cảm thấy phía sau lưng không hiểu sao phát lạnh, mà đầu lại đau nhức kịch liệt, như bị bóp nát.
Khương Phỉ vô tội cười cười: "Ngài vừa mới đánh tôi mười lăm quyền, tôi đều đếm kỹ."
Vừa dứt lời, cô bỗng nhiên một quyền đánh tới bụng Giang Lâm, một chân đá vào hạ thân của ông ta, nhìn ông ta thống khổ co quắp trên sàn nhà, một lần nữa kéo ông ta lên, từng quyền từng quyền nện lên người ông ta.
Giang Lâm chỉ cảm thấy cô bé trước mắt nắm đấm như sắt, nện thẳng tới ông ta, không quá mấy quyền ý thức đã mơ hồ.
Thẳng đến một quyền cuối cùng, Khương Phỉ ngồi dậy, cầm một chai Champagne khác trong thùng đá, "Choang" một tiếng nện trên vai của ông ta.
Nhìn ông ta mất ý thức, Khương Phỉ hừ nhẹ một tiếng, Giang Lâm loại người này thích sĩ diện, cô không cần lo lắng hắn sẽ đem chuyện này nói ra.
Cô xoay đi tới chỗ Giang Thố, nghĩ nghĩ, đỡ hắn dậy đi ra ngoài.
Giang Thố tỉnh lại, là ở hàng lang trống vắng tối đen của khu biệt thự đơn.
Nơi xa là từng dãy đèn đường cô tịch, bên tai là tiếng thở dốc xen lẫn mùi hương của nữ sinh.
Giang Thố xoay đầu nhìn lại, Khương Phỉ cố hết sức vịn hắn, loạng choạng mà đi lên phía trước, trên trán có một tầng mồ hôi mỏng, sắc mặt trắng bệch.
"Chị?" Giang Thố nói nhỏ.
"Em tỉnh rồi sao?" Khương Phỉ xoay đầu ngạc nhiên nhìn hắn, "Yên tâm, không có việc gì, chúng ta đã rời khỏi đó, hiện tại chị mang em về nhà, chúng ta rốt cuộc cũng về nhà . ."
Về nhà.
Giang Thố nhìn qua nửa khuôn mặt mỹ lệ của cô, ánh mắt hoảng hốt, chống lấy thân thể của mình đứng lên: "Vì sao. . ."
"Cái gì?" Khương Phỉ khó hiểu, sau đó kịp phản ứng, tái nhợt cười, "Vì em là em trai của chị."
Em trai.
Giang Thố rủ mắt.
Khương Phỉ lấy điện thoại từ trong túi áo khoác ra: "Đúng rồi, điện thoại của em quên cầm về, chị lo lắng em có việc gấp cần tới, nên tới đưa cho em. . ."
"Điện thoại của em không có mật khẩu, chị tự mình mở danh bạ ra, vốn định điện cho người nào quen biết em, gọi điện thoại nói cho em một tiếng, thế nhưng danh bạ của em không có ghi chép người nào. . ."
Giang Thố nhìn điện thoại, không có nói chuyện.
Giây sau Khương Phỉ lại nghĩ tới cái gì, tay ở trên điện thoại của hắn thao tác, sau đó lung lay trước mặt hắn: "Đây là số của chị, còn cài đặt phím tắt, sau này em chỉ cần bấm một cái liền gọi cho chị."
Nói xong nhét điện thoại vào trong tay hắn.
Giang Thố rủ mắt nhìn số điện thoại hiện thị trên màn hình, sắc mặt kinh hoảng lo lắng.
"Đúng rồi, Tiểu Thố, " Khương Phỉ nhìn hắn, mấp máy môi, "Em vừa rồi. . . Vì sao không đánh trả?"
Giang Thố lấy lại tinh thần, ánh mắt phát lạnh.
Giang Lâm luôn nói ông ta cho hắn sinh mệnh, cho hắn cái gọi là tiền tài, địa vị tiểu thiếu gia Giang gia, hắn làm bao cát để ông ta phát tiết, rất công bằng?
Là hắn thiếu Giang Lâm.
"Ừm?" Khương Phỉ nghi hoặc mà nhìn hắn.
Giang Thố cụp mắt: "Cả hai mắc nợ lẫn nhau."
Nói không đúng lắm, hắn là chó dại, nhưng Giang Lâm so với hắn còn điên hơn.
Hắn hãm sâu trong vũng bùn, Giang Lâm so với hắn còn hãm sâu hơn.
Hắn cần Giang Lâm cái tên điên này, đến để cho hắn biết, ông ta là ti tiện nhất, buồn nôn nhất! Tối thiểu nhất trên đời này, bên cạnh hắn, còn có một lão già điên, so với hắn càng đê tiện hơn!
Khương Phỉ không có hỏi tiếp, xoay người, giây sau cơ thể lại mềm nhũn, cơ thể ngã xuống.
Giang Thố gần như nháy mắt đỡ lấy cô: "Chị?"
Khương Phỉ lung lay, miễn cưỡng cười một tiếng: "Chúng ta về nhà trước đi."
Cha Khương cùng Văn Di đã đi nghỉ ngơi, hai người ai cũng không có kinh động đến họ, yên lặng lên lầu hai.
Chỉ là Khương Phỉ vừa đi vào phòng, sau lưng Giang Thố đã đuổi theo đến đây, đứng ở cổng khéo léo nhìn cô.
Khương Phỉ dừng một chút: "Em không đi nghỉ ngơi sao?"
Giang Thố lung lay, sau đó mỉm cười: "Em bôi thuốc cho chị."
"Hả?" Khương Phỉ mấp máy môi, cuối cùng tránh ra một bên.
Đây là lần thứ nhất Giang Thố đi vào phòng của cô.
Rất sạch sẽ gọn gàng, khắp nơi thoang thoảng mùi hương ấm áp quen thuộc.
Giang Thố híp mắt, nhẹ hít một hơi, lúc nhìn thấy Khương Phỉ thì dừng lại.
Cô đã cởϊ áσ khoác ra, đầu vai trần trụi trơn bóng, bên trên da thịt trắng tuyết một mảnh máu ứ đọng cùng sưng đỏ.
Vết thương này hắn cũng không lạ lẫm, trên người hắn có rất nhiều.
Chỉ là, hắn còn nhớ rõ vai Khương Phỉ từng trơn bóng hoàn mỹ cỡ nào.
Bây giờ cuối cùng cô cũng có một chút giống hắn.
"Tiểu Thố?" Âm thanh Khương Phỉ kéo lại thần chí của hắn.
Giang Thố đi đến một bên, cầm hộp y tế qua: "Em giúp chị bôi thuốc."
Khương Phỉ bên tai nóng lên: "Làm phiền em."
Giang Thố đi đến bên cạnh cô, kéo khóa kéo váy xuống, nhìn phía sau lưng cô lộ ra một chút, trên lưng trắng muốt, hơn mười chỗ bị máu ứ đọng.
Giang Thố lấy thuốc lên tay, nhẹ nhàng thoa lên trên.
Khương Phỉ hơi rụt lại.
Giang Thố động tác càng nhẹ, đầu ngón tay đặt nhẹ lên vết máu ứ đọng.
Cơ thể nữ sinh như bạch ngọc, Giang Thố có thể rõ ràng phát giác được biến hóa của mình, run rẩy tuỳ tiện che giấu d*c vọng nguyên thủy nhất, nhưng sắc mặt vẫn như cũ không đổi, lấy thuốc.
Thẳng đến cuối cùng, hắn cầm thuốc để ở một bên, thân thể căng cứng dọa người, lại cười đến vô hại, hai mắt vô tội: "Được rồi."
"Cảm ơn." Khương Phỉ sắc mặt đỏ bừng ngồi dậy, mặc áo khoác lên.
Giang Thố cười: "Chị là vì em mới bị thương."
Sau này, cũng chỉ vì hắn đi.
Hắn thích loại cảm giác này, thích đến toàn thân hưng phấn.
Khương Phỉ có chút rủ mắt xuống, vừa muốn đi nhà vệ sinh tắm sạch mồ hôi trên người, lại nghĩ tới cái gì nhìn về phía Giang Thố: "Em cũng bị thương, để chị xem một chút. . ." Nói xong, cô đi tới chỗ hắn hai bước.
Giang Thố lui lại, tránh cô tiếp cận.
"Em không bị thương." Hắn yên tĩnh cười.
Khương Phỉ chần chờ nhìn hắn, cuối cùng lúc nhìn thấy ánh mắt khẳng định của hắn thì quay người đi vào nhà vệ sinh: "Em nghỉ ngơi sớm một chút."
Giang Thố không có trả lời, nhìn bóng lưng của cô, ngồi ở trên giường thật lâu ngửi ngửi mùi hương thơm ngát xung quanh.
Ấm áp, mùi ánh nắng.
Mùi của Khương Phỉ.
Giây sau, Giang Thố nhíu mày, nhìn về phía tủ đầu giường, ánh mắt dần dần lạnh lẽo.
Đầu giường của cô, có một khung hình, trên tấm ảnh là một đôi nam nữ.
Thiếu niên mặt mũi tràn đầy trương dương tùy ý, cô gái ánh mắt giấu đầy ái mộ.
Hai người trên mặt còn mang theo non nớt cùng ngây ngô, thoạt nhìn như là chụp lúc mấy năm trước.
Rất xứng đôi.
Giang Thố nhìn chằm chằm ảnh chụp thật lâu, lại phát giác được cái gì.
—— sau ảnh chụp, còn có một tấm khác.
Hắn mở khung hình ra, quả nhiên nhìn thấy một tấm hình khác.
Vẫn như cũ là một đôi nam nữ, ở sân chơi trên du thuyền, thiếu niên mắt đầy mệt mỏi, miễn cưỡng tựa trên vai cô gái, cô gái bên cạnh nhìn qua hắn, trong mắt tràn đầy tia cười xán lạn.
Dưới góc phải rõ ràng ghi lại thời gian, ngay tại mấy tháng trước.
Thật thân mật, lại tốt đẹp.
Giang Thố duỗi tay khẽ vuốt vuốt cô gái trên tấm ảnh.
Cửa nhà vệ sinh mở ra, âm thanh hơi kinh ngạc của Khương Phỉ truyền đến: "Em còn chưa đi nghỉ ngơi sao?"
Giang Thố quay người, lung lay ảnh chụp trong tay, cười đến đơn thuần, ánh mắt trong suốt: "Chị, đây là ai vậy?"
Khương Phỉ sắc mặt biến đổi, nhanh chóng lấy ảnh chụp lại, cầm cả khung hình bỏ vào trong ngăn kéo.
Giang Thố nhìn động tác cô có chút rối ren, ý cười càng sâu: "Là người chị rất quan tâm sao?"
"Không phải" Khương Phỉ gần như lập tức trả lời, sau đó mấp máy môi, "Tiểu Thố, không còn sớm, em nên về phòng nghỉ ngơi."
Giang Thố ngoan ngoãn gật đầu: "Được." Nói xong quay người rời đi, nụ cười dần biến mất.
Đến cùng là Tống Nghiễn, hay là thiếu niên trên tấm ảnh kia?
Thật nhiều tình.
Sau lưng, Khương Phỉ nhìn bóng lưng của hắn, nhướng nhướng mày, thu hồi ánh mắt mở ngăn kéo ra, lấy tấm ảnh ra.
Lúc trước cô tiện tay đem ảnh chụp để vào bên trong khung hình, không nghĩ tới hôm nay bị phát hiện.
Lúc đang trầm tư, điện thoại đột nhiên vang lên.
Khương Phỉ nhìn dãy số trên màn hình, nhíu mày nhấn nút nghe: "Alo?"
Trầm mặc một hồi lâu, âm thanh khàn khàn truyền đến, không còn kiệt ngạo như trước, ngược lại mang theo chút đê mê:
"Khương Phỉ."
. . .
Những ngày này Thẩm Phóng một mực đợi ở công ty.
Trước kia đôi kia vợ chồng kia yêu cầu hắn đi, hắn sống chết không đi, bây giờ lại là hắn chủ động đi đến.
Hắn không muốn làm phế vật không có năng lực gì, càng không muốn. . . Có một ngày, Khương Phỉ vạn nhất thật sự đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước cùng hắn, hắn đến cơ hội "Vì chính mình chống lại" đều không có.
Liên quan tới chuyện của Khương Phỉ cùng Tống Nghiễn, hắn nghe nói.
Hắn không biết quan hệ của bọn họ bây giờ là như thế nào, nhưng hắn có thể khẳng định, sau ngày Tống Nghiễn đến sinh nhật Nguyễn Đường, Khương Phỉ không còn xuất hiện ở trường học.
Cô giống như là biến mất không còn tăm hơi, cho dù phí hết tâm tư đi thăm dò, cha Khương cũng sẽ ngăn tin tức của cô.
Cha Khương bảo hộ cô rất tốt.
Nếu như không phải Văn Di cùng mẹ hắn ngẫu nhiên nói chuyện, biết số điện thoại Khương Phỉ, hắn cũng không biết làm như thế nào để liên hệ với cô.
Nhưng mà cho dù có được số của cô, cũng mỗi ngày chỉ nhìn mà không dám gọi.
Hắn đã từng làm một điều sai lầm đến cực điểm, cũng làm cho hắn hối hận đến cực điểm, quyết định —— để Khương Phỉ đến gần Tống Nghiễn.
Hắn cho tới bây giờ vẫn không biết, vũ hội đêm đó, câu "Không thích" mà Khương Phỉ nói, có thể khiến hắn khϊếp đảm đến nay.
Thế nhưng, đêm nay xem hết văn kiện phức tạp, mới phát hiện cả ngày chưa ăn cơm, bên trong dạ dày lạnh lẽo, co rút đau đớn.
Về đến nhà, đôi vợ chồng kia lại cãi nhau, không ngừng nghỉ cãi lộn, nương theo oán hận lẫn nhau cùng thóa mạ.
Hắn cũng không muốn về căn chung cư kia, hắn không chịu nổi bên trong che ngợp cả bầu trời hồi ức.
Cuối cùng, Thẩm Phóng đi đến bên hồ đã từng cùng Khương Phỉ tản bộ, đường đi vắng vẻ tĩnh mịch, một người lang thang.
Không biết bao lâu, hắn lấy điện thoại ra, nhìn dãy số đã sớm nằm bên trong danh bạ thật lâu, cuối cùng vẫn là gọi.
__________________
Tặng bù chương cho các cậu nè, xin lỗi các cậu vì không ra chương đúng hạn🙇
♀️🥹🥹.