【 Hệ thống: Ký chủ, độ thiện cảm của Giang Thố lại chấn động, mà lại là hạ xuống. 】
Khương Phỉ sáng sớm nghe thấy âm thanh hệ thống thông báo, nhịn không được nhíu nhíu lông mày.
Không thể không nói, Giang Thố thật đúng với 600 vạn tiền thưởng.
Từ trong phòng đi ra, Khương Phỉ đứng ở lầu hai một chút đã nhìn thấy Giang Thố yên tĩnh ngồi trên ghế sa lon ở phòng khách lầu một.
Hắn vẫn như cũ mặc áo trắng cùng quần đơn thuần lại vô hại, che lại toàn bộ cơ thể, ngồi trên ghế, lông mi cụp xuống, giống nai con sáng sớm mới tỉnh dậy.
Chỉ là. . . Khương Phỉ híp híp mắt, nhìn qua sắc mặt tái nhợt của hắn.
Trên người hắn có mùi máu tươi.
"Nghe nói Giang tiên sinh mấy ngày nay không ở nhà, vừa vặn Giang tiểu thiếu gia có thể ở đây mấy ngày, dì lên lầu gọi tiểu thư. . ." Dì giúp việc đi ra từ phòng pha chế, trong tay cầm một chén nước nóng đặt lên bàn, liền muốn lên lầu.
"A di." Khương Phỉ vịn lan can màu trắng ở lầu hai lên tiếng.
Lầu một hai người đồng thời nhìn qua phía cô.
Dì giúp việc cười cười, rời khỏi phòng khách.
Khương Phỉ phất phất tay với Giang Thố, cười tủm tỉm : "Chào Tiểu Thố."
Giang Thố nhìn cô đứng ở trên, cao cao tại thượng.
Hắn cười: "Chị."
Khương Phỉ còn muốn mở miệng, đột nhiên phát giác được gì , sắc mặt biến hóa, nhanh chóng đi xuống lầu.
Giang Thố không hiểu mà nhìn cô.
"Tay em làm sao vậy?" Khương Phỉ đi đến trước mặt hắn, đưa tay nắm tay hắn, trên mu bàn tay tái nhợt của thiếu niên có một vết máu màu đỏ, chỉ là tận lực một mực giấu dưới ống tay áo.
Giang Thố lại chỉ cúi đầu nhìn chân cô, mu bàn chân trắng muốt, ngón chân màu hồng nhạt.
Cô lại không có mang giày.
"Tiểu Thố?" Khương Phỉ phất phất tay trước mặt hắn, sau đó lại đứng dậy đi đến một bên, lúc trở lại trong tay cầm hộp y tế, cô cầm cồn i-ốt qua lau sạch vết thương trên mu bàn tay hắn.
Giang Thố đột nhiên hoàn hồn, ánh mắt quét qua bờ vai trắng nõn hoàn mỹ, lại nhìn vết thương trên mu bàn tay mình, ngón tay rụt lại, sau đó bỗng nhiên thu tay lại.
Khương Phỉ sững sờ, ngơ ngác nhìn hắn một cái: "Không muốn sao, vậy chị để a di đến bôi thuốc cho em được chứ?"
Giang Thố nhìn cô, lông mi khẽ nhúc nhích, không có nói chuyện.
Khương Phỉ nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng buông tay hắn ra.
Giang Thố nhíu nhíu mày, xúc cảm mềm mại trên mu bàn tay biến mất.
"A di. . ." Khương Phỉ vừa muốn mở miệng, trước mặt đã có thêm một cái tay.
Giang Thố đưa bàn tay đến trước mặt cô, nâng mắt nhìn cô.
Khương Phỉ chần chừ một lúc: "Chị đến?"
Giang Thố gật đầu.
Khương Phỉ mỉm cười: "Yên tâm, chị sẽ thật cẩn thận, sẽ không đau đâu."
Giang Thố cũng cười, cúi đầu nhìn Khương Phỉ xử lý vết thương cho hắn, lông mi của cô vển lên, mái tóc hơi xoăn không được chải nên có chút lộn xộn, thần sắc yên tĩnh mà nghiêm túc.
Một cỗ mùi thơm nhàn nhạt lần nữa chui vào mũi hắn.
Thật khó tin, công chúa nhỏ cũng có lúc điềm tĩnh như thế.
"Được rồi " Khương Phỉ thở dài một hơi, "May mắn chỉ là vết thương ngoài da, đúng hạn bôi thêm mấy ngày thuốc nữa liền tốt."
Chỉ dùng. . . Thêm mấy ngày thuốc thôi sao?
Giang Thố lông mày hơi vặn, nhưng lúc đón ánh mắt Khương Phỉ lại nhẹ nhàng mỉm cười: "Cảm ơn chị."
Khương Phỉ thuận mắt nhìn cổ tay của hắn: "Sao vậy? Nơi này cũng bị thương sao?" Nói xong muốn đem ống tay áo hắn kéo lên.
Giang Thố gần như ngay lập tức thu tay lại, sắc mặt khẩn trương, ánh mắt tối xuống.
Khương Phỉ khó hiểu mà nhìn hắn: "Làm sao. . ."
"Là vết sẹo cũ, " Giang Thố cười, "Đã sớm không có việc gì, sợ sẽ dọa đến chị."
Vết sẹo xấu xí lại buồn nôn thì có gì đẹp mắt?
Đợi đến cô trở nên giống như hắn, lại nhìn cũng không muộn.
Khương Phỉ phát giác được khí tức hắn âm lãnh cùng thái độ chống cự, mấp máy môi, không nhiều lời nữa.
Đêm đó, Giang Thố ở lại Khương gia.
Trong phòng khách, hắn yên tĩnh đánh giá mu bàn tay vừa thay xong thuốc, một hồi lâu cười nhạo một tiếng, cầm khăn tay qua lau hết thuốc bên trên, hai tay dùng sức siết chặt, một lần nữa giật vết thương trên mu bàn tay ra.
Đoạn thời gian sau đó, cho dù Khương Phỉ mỗi ngày đều thoa thuốc cho Giang Thố, nhưng vết thương của hắn vẫn không lành lại.
Nhưng không khí lúc ở chung giữa hai người so với ban đầu xấu hổ đã tự nhiên hơn rất nhiều.
Thẳng đến một ngày, Khương Phỉ như thường bôi thuốc cho Giang Thố: "Kỳ quái, đã một tuần rồi, tại sao không tốt lên chút nào cả." cô ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm.
Giang Thố nhìn qua khuôn mặt nghiêm túc của cô, thấp giọng cười không có nói chuyện.
Cũng là ở lúc này, điện thoại di động của hắn vang lên, Giang Thố chỉ nhìn lướt qua liền thu hồi ánh mắt.
Khương Phỉ nhìn qua màn hình điện thoại của hắn, là một dãy số không có ghi chú, thuận miệng hỏi: "Ai vậy?"
Giang Thố nhìn cô: "Muốn biết sao?"
"Cái gì?" Khương Phỉ không hiểu.
Giang Thố lại trực tiếp bấm gọi lại dãy số kia, mở loa ngoài.
Điện thoại rất nhanh đã được kết nối, giọng nói người lái xe của Giang gia truyền đến: "Thiếu gia, tối nay tôi đến đón ngài."
Giang Thố không có trả lời, trực tiếp cúp điện thoại, chuyển mắt nhìn Khương Phỉ: "Biết rồi chứ?"
Khương Phỉ chớp chớp mắt, nhịn không được nhỏ giọng hỏi: "Tại sao em không ghi chú tên?."
Giang Thố cười: "Không cần thiết."
Nếu ngày mai hắn xảy ra tai nạn xe cộ chết, cũng không có liên hệ được người nào, chỉ sợ giấy thông báo tử vong cũng không biết là ai ký tên.
Khương Phỉ không có nói tiếp, mắt nhìn Giang Thố, lại nhìn điện thoại bị hắn tùy ý ném ở một bên, hơi híp mắt lại, lấy điện thoại giấu vào bên trong khe hở ghế sa lon.
Lái xe tới đón Giang Thố, xem ra cha hắn trở về.
Bên trong kịch bản ban đầu, giới thiệu về Giang Lâm cực kì ít ỏi, nhưng nhìn Văn Di đối với hắn e ngại, cùng tính tình Giang Thố bây giờ chuyển biến, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến Giang Lâm.
Lúc tối, lái xe quả nhiên tới đón Giang Thố, Văn Di cùng cha Khương hai người mỗi lần đều lo lắng mà tiễn hắn, lần này cũng không ngoại lệ.
Hôm nay Khương Phỉ không có ra tiễn hắn, chỉ là nhìn Giang Thố rời đi, mới chậm rãi đem điện thoại của hắn từ trong khe hở ghế sô pha lấy ra, nhìn Văn Quyên cùng cha Khương quay lại.
"Cha, Văn Di, Tiểu Thố không cẩn thận làm rơi điện thoại ở đây rồi, con mang trả cho em ấy."
. . .
Ban đêm nhiệt độ có chút lạnh.
Chín giờ tối, Giang gia.
Giang Thố vừa mở cửa ra, một cái bình hoa nện ở một bên chân hắn, mảnh vỡ văng tung tóe, vài mảnh vỡ cắt qua bắp chân của hắn, có chút đau nhức.
Giang Thố mặt không đổi sắc đi về phía trước, nhìn cũng không nhìn người đàn ông ở một bên đến âu phục cũng không có cởi.
"Lại đi tìm cô ta rồi?" Giang Lâm thở hổn hển hỏi.
Giang Thố vẫn như cũ không để ý tới ông ta, trực tiếp muốn đi lên cầu thang.
"Quả nhiên, lão tử mới rời khỏi mấy ngày, mày liền chạy tới bên cạnh cô ta." Giang Lâm cười nhạo một tiếng, đứng lên, "Nếu cô ta thật sự muốn nuôi mày, lúc trước có thể bỏ đi sao lại ném mày ở chỗ này?"
"Hiện tại còn đi đến Khương gia tìm cô ta, làm sao? Mày nghĩ tài sản của Khương gia sẽ có phần của mày à? Mày nếu không có tao mày có thể có tất cả mọi thứ ở hiện tại sao?"
"Mày chính là con hoang không ai muốn. . ."
Giang Thố bước chân dừng lại, xoay người nhìn người đàn ông đứng cạnh ghế sa lon ánh mắt đầy oán khí, ai có thể nghĩ tới, người như vậy mấy ngày trước còn tiếp nhận truyền thông phỏng vấn, một bộ dáng hào hoa phong nhã đây?
"Đúng, " Giang Thố cười, "Tôi là con hoang không ai muốn."
"Thế nhưng là ba à, lúc trước ông cùng tôi giống nhau đều bị vứt bỏ."
"Lão, súc, sinh."
Ba chữ cuối cùng, từng chữ nói ra.
"Mày nói cái gì?" Một tiếng vang thật lớn, bàn trà to lớn bị đẩy ra, Giang Lâm thở hổn hển gắt gao trừng Giang Thố, giây sau cầm chén rượu trên bàn qua ném tới chỗ hắn.
Giang Thố trào phúng mà nhìn ông ta.
Bệnh tâm thần vô năng cuồng nộ, sinh ra một đứa tâm thần khác, chuyện rất đơn giản.
Đồ vật trong tay có thể đập đều đập nát, Giang Lâm vẫn lửa giận ngút trời, cầm một chai Champagne trong thùng đá ở một bên lên, thẳng tắp đập tới chỗ Giang Thố.
Giang Thố lạnh lùng liếc nhìn ông ta, khẽ cử động.
Lại ở lúc này, cửa lớn khép hờ đột nhiên bị đẩy ra.
"Giang Thố!" Ở cửa một tiếng giọng nữ kinh hoảng truyền đến.
Giang Thố sững sờ, xoay người nhìn lại, chỉ nhìn thấy một bóng người chạy thẳng tới chỗ hắn, cô nghịch ánh đèn, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt là sợ hãi cùng lo lắng.
Giây sau, Giang Thố cảm giác mình bị một người dùng sức ôm lấy, trong ngực nhiều thêm một thân thể mềm mại, mang theo hương thơm ấm áp quen thuộc.
Giang Thố hơi híp mắt lại, ý thức dao động giống như trở lại mười năm trước, cuối cùng chính là, từng cô bé ngoái đầu cười với hắn, chạy thẳng tới chỗ hắn.
"Ba" một tiếng, Champagne đập vào vai cô gái, lại rơi trên mặt đất, tang nát, chất lỏng chảy xuống đầy mặt đất lạnh lẽo.
Khương Phỉ gắt gao cắn môi, kêu lên một tiếng đau đớn.
Giang Thố cúi đầu nhìn cô gái che ở trước người mình, thần sắc bình tĩnh, mặt không biểu tình.
Giang Lâm càng tức giận, lúc thấy rõ người trước mặt sắc mặt càng gắt gỏng: "Tao còn tưởng là ai, hóa ra là con gái của người đàn ông về sau của người phụ nữ kia. . ."
Hắn nói xong, tiến lên mấy bước muốn kéo Khương Phỉ ra.
Khương Phỉ gắt gao ôm lấy Giang Thố, không buông tay.
Giang Lâm cuối cùng mất kiên nhẫn, cảm xúc nóng nảy xuyên thấu qua nấm đấm phát tiết trên người Khương Phỉ.
Giang Thố vẫn như cũ chỉ là cuối đầu nhìn cô gái lúc này vẫn như cũ không buông hắn ra, thờ ơ lạnh nhạt nhìn cô gái vì bảo hộ hắn mà bị lão già này đả thương.
Đây là chuyện thường ngày mười mấy năm qua của hắn.
Bây giờ cô cuối cùng cũng cảm nhận được.
Nhưng kỳ thật, cô chỉ cần buông hắn ra, liền có thể tránh đi hết thảy.
Cô vì sao không buông tay?
Nếu như là hắn, hắn đã sớm đã buông tay ra.
"Không cần sợ. . ." Khương Phỉ vẫn như cũ thấp giọng thì thầm, tay đem hắn ôm càng chặt.
Nhưng trong lòng nhịn không được chửi mắng "Biếи ŧɦái chết tiệt" .
Có hệ thống che trở, cô mặc dù không đau đớn, nhưng nghĩ đến phía sau lưng có thể sẽ bị ứ đọng máu liền tức giận: "Hệ thống, làm Giang Thố hôn mê đi. . . Chậm rãi."
Khương Phỉ ngẩn đầu nhìn độ thiện cảm trên đỉnh đầu Giang Thố, không có chấn động quá lớn, chỉ là. . .
Độ thiện cảm -40, phía trước "Dấu trừ", đang nhẹ nhàng nhấp nháy.
Lúc ẩn lúc hiện.
Yêu cùng hận.
Vui cùng ghét.
Một ý nghĩ sai lầm.
Nhưng cuối cùng, lúc Giang Thố cúi đầu nhìn về phía cô, độ thiện cảm trên đỉnh đầu cũng ngừng lại.
Cô quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức cho dù hiện tại, ánh mắt đều trong suốt như thế.
Giang Thố độ thiện cảm: -55.
Khương Phỉ: ". . ."
"Hệ thống, làm hắn choáng đi!"
Không đến nửa giây, Khương Phỉ nhìn ánh mắt Giang Thố có chút hoang mang, sau đó dần dần tan rã, cơ thể cũng ngã trên sàn nhà.