Biến Thành Tiểu O, Nhóc Đáng Thương Biết Làm Sao Đây?

Chương 32.2: Tôi yêu em

Lâm Hân mặt đỏ bừng, cậu xấu hổ đến mức chỉ muốn tìm một cái lỗ trên mặt đất.

Lý Diệu xoa xoa đầu cậu , cưng chiều nói: “Nếu cần giúp đỡ thì phải lên tiếng, đừng tự làm một mình , biết không?”

Câu trả lời của Lâm Hân nhuyễn như muỗi kêu.

“Hả?” Lý Diệu nhướng mày vừa giúp hắn cởϊ qυầи vừa hỏi, “Cái gì?”

Lâm Hân khóe mắt ẩm ướt, suýt chút nữa đã phát khóc .

Thật là mất mặt !

Thiếu niên không chỉ đỏ mặt mà toàn thân nóng bừng, cuộn tròn như con tôm vừa chín tới.

Lý Diệu kéo chăn bông mềm mại lên người đứa nhỏ, ngồi ở mép giường, ôn nhu nói: “Trước mặt anh , không cần xấu hổ.”

Lâm Hân thở phào nhẹ nhõm khi được chăn bông che lại, khuôn mặt nhỏ nhắn ẩn dưới lớp chăn bông, để lộ ra một đôi mắt ướŧ áŧ .

Đôi mắt người đàn ông trầm xuống, ngón tay cái nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo mới trên trán.

“Xin lỗi, anh không bảo vệ tốt cho em .”

Lâm Hân lắc đầu buồn buồn nói: “Là em quá yếu.”

Quá yếu, mới có thể năm lần bảy lượt bị bắt đi.

“Em không yếu.” Lý Diệu nói. Đứa nhỏ mạnh hơn những người khác rất nhiều , mấy đứa khác được bố mẹ cưng chiều, đi học vô tư vui vẻ hạnh phúc, đứa nhỏ này ngoan như vậy mà lại có cặp bố mẹ ngu ngốc, không nên có bất hạnh ở tuổi này.

Mặc dù thiếu niên không đề cập đến lý do bị đấu giá, nhưng họ đã từng chia sẻ suy nghĩ của mình, một số kỷ niệm sẽ vô tình truyền vào tâm trí của nhau.

Cặp vợ chồng đã bỏ rơi đứa nhỏ, vậy anh sẽ không khách khí mà ôm đứa nhỏ về .

Ánh mắt của người đàn ông quá đỗi dịu dàng chăm chú , lại có vài phần ái muội không thể tưởng tượng nổi, cho nên Lâm Hân không biết làm thế nào .

Tình cảm của cậu là một tờ giấy trắng, không có ai dạy cậu cách nói chuyện yêu đương, nên cậu dù còn nhỏ và xấu hổ nhưng vẫn lấy hết can đảm để xác nhận với người đàn ông đó.

“Huấn luyện viên anh… hôn em vì… thích em sao?”

Nếu nụ hôn chỉ là một cái chạm nhẹ, cậu nghĩ có lẽ mình đang suy nghĩ quá nhiều.

Thế nhưng , không phải vậy.

Người đàn ông hôn rất sâu .

Đó là nụ hôn giữa những người yêu nhau.

Lý Diệu khẽ run, bật cười khi nhìn dáng vẻ khả ái của đứa nhỏ đang trốn trong chăn bông.

Sau hai mươi bảy năm cuộc đời, lần đầu tiên động lòng , lại không phải đứa nhỏ chủ động.

Hôn đã hôn, làm sao có khả năng không thích?

Tất nhiên là anh thích đứa nhỏ này rồi.

Anh cúi người xuống và hôn nhẹ lên trán đứa nhỏ một cách yêu thương .

“Yêu thích, thích đến mức muốn mang em về giấu đi.”

Lâm Hân hai mắt sáng lấp lánh, khi người đàn ông chuẩn bị đứng dậy, bàn tay nhỏ bé thò ra chăn bông, không tự chủ nắm lấy áo của người đàn ông, đỏ mặt mạnh dạn: "Em ... em ... em cũng thích ... em cũng rất thích huấn luyện viên ..."

"Chỉ là huấn luyện viên thôi sao?"

"Không ... không phải ..." Lâm Hân nuốt nước bọt, cố gắng giải thích, “Ừm… em thích anh, không liên quan gì đến có phải là huấn luyện viên hay không.”

Trên thực tế , người đàn ông chỉ dạy dỗ cậu vài ngày, là mong muốn của chính mình gọi anh ấy là “Huấn luyện viên ”.

“Đổi cách xưng hô ?” Lý Diệu trêu chọc cậu.

Lâm Hân nhíu mày vắt óc, suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra nên gọi người đàn ông là gì .

Lý Diệu vòng tay qua chống hai bên đầu của thiếu niên , cúi người đối mặt với cậu.

Bị kẹt trong một không gian nhỏ hẹp, Lâm Hân xấu hổ đến mức ngón chân co lại, nhưng lại miễn cưỡng dời mắt, nhìn thẳng vào người đàn ông như thế này.

“Đứa nhỏ ngốc , đừng trốn trong chăn bông nữa, cẩn thận sẽ chết ngạt.” Lý Diệu cũng không ép buộc đứa nhỏ , thả lỏng một tay kéo chăn bông xuống, lộ ra khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên.

Lâm Hân gần như nghẹt thở, ngay khi ngẩng đầu ra, cậu hơi há miệng ra để hít thở không khí trong lành.

Đôi mắt vàng của Lý Diệu bên trong đầy ánh sao, nhìn chằm chằm vào cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn của thiếu niên , rồi chậm rãi cúi đầu xuống.

"A ..."

Đột nhiên lại bị hôn , Lâm Hân mở to mắt.

Cũng như lần trước, sau khi hiểu lòng nhau,lại đắm chìm trong sự dịu dàng của nhau.

Qua nụ hôn, cậu cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của người đàn ông.

Hóa ra thích nhau là một điều ngọt ngào như vậy.

Lần này không có quả bóng ở bên cạnh, cả hai đã gắn bó hơn. Huyền Minh đang bận rộn đi nhặt xác của quái thú cấp sáu và thu thập những nguyên liệu cần thiết.

Hôn một lúc lâu, anh hơi hé ra đổi hơi,lại tiếp tục hôn, cho đến khi toàn thân Lâm Hân trở nên mềm nhũn , người đàn ông mới buông cậu ra.

Chóng mặt nhấc chăn bông lên, cởi chiếc qυầи ɭóŧ cuối cùng, bị anh ôm và nằm xuống trong cabin sửa chữa.

Lâm Hân vẫn còn mơ màng cho đến khi nắp kính của cabin sửa chữa được đóng lại.

Cabin sửa chữa được kích hoạt, cậu bé bị nhấn chìm bởi chất lỏng sửa chữa màu xanh, cơn buồn ngủ bao trùm lấy cậu, Lâm Hân nhắm mắt và bước vào trạng thái ngủ say.

Lý Diệu ngồi ở trên ghế bên cạnh, từ trong vòng không gian lấy ra một cuốn sách, chậm rãi lật qua, môi ẩm ướt, liếʍ láp dư vị còn sót lại lút nãy.

Đối mặt với loại trái cây đầy cám dỗ, canh gác và chờ đợi có lẽ không phải là một việc dễ dàng.

Hai giờ sau, quả bóng cuối cùng cũng thu thập vật liệu và quay trở lại với đầy tải.

“Nguyên soái, ngoại thú cấp 6 này có đầy bảo bối, thân thể của tôi có thể sửa lại đến 90%.” Huyền Minh vui vẻ bay vào trong lều, muốn cùng chủ nhân chia vui.

Kết quả là, nó nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh cabin sửa chữa, đang đọc với vẻ mặt nghiêm túc, cả những lời nói của nó cũng không nghe.

Huyền Minh tò mò.

Cuốn sách nào khiến nguyên soái chú tâm như vậy?

Nhìn lên phía trước, nó đã nhìn thấy tấm bìa.

"Làm thế nào để làm cho Omega của bạn hạnh phúc"

Ăng-ten phía trên quả bóng bị rung.

Chờ đã, tiến triển quá nhanh phải không?

Trước đây không phải là vẫn chưa đọc xong "Hướng dẫn chăm sóc tiểu O tể tể" sao?

Sau khi đọc một trang, Lý Diệu chậm rãi đóng sách lại và hỏi: “Khi nào thì sửa chữa xong?”

Ăng-ten của quả bóng nhấp nháy, nhấp nháy hình chữ V trên bụng. “Nguyên liệu phải tinh luyện, chiều mai càng sớm càng tốt!”

“Ừ.” Lý Diệu tính toán thời gian, hai ngày trước khi cậu bé động dục trở lại là đủ.

Quả bóng liếc nhìn thiếu niên trong cabin sửa chữa, sau đó nhìn cuốn sách trong tay chủ nhân, không khỏi hỏi: “Cuốn sách này… Là do đội phó mượn sao?”

Lý Diệu nhét sách lại vào không gian mà không thay đổi sắc mặt . “Có lẽ là vậy.”

Trong phòng Đường Liệt có rất nhiều sách, anh tùy tiện mượn vài cuốn, có thể cuốn sách này bị lẫn vào không để ý, nhưng tình cờ lại có ích.

Nếu quả bóng có miệng thì lúc này chắc chắn nó đang giật.

“Tôi đi ra ngoài tiếp tục sửa sang tư liệu.” Chỉ sợ nó ở trong lều đã lâu, lại nhận được ánh mắt tử vong của nguyên soái.

“Đi đi .” Lý Diệu không có ý giữ lại.

Khi yêu, người ta thích tận hưởng thế giới ngọt ngào của hai người, quả bóng dường như là thừa.

Huyền Minh miễn cưỡng vặn ăng-ten, loạng choạng bay ra ngoài.

“Chờ đã!”

Đột nhiên, Lý Diệu sắc mặt thay đổi rõ ràng.

Quả bóng mặc dù không có khứu giác nhưng nó có chức năng phát hiện mùi.

“Pheromone vượt quá tiêu chuẩn!”

Hương hoa lan trong trẻo và êm dịu tràn ngập khắp căn lều mà không hề báo trước, nồng nặc đến nỗi chỉ có Alpha hiện tại cũng bị tâm thần rung chuyển .

Lý Diệu ấn tay lên nắp kính của cabin sửa chữa, nhìn cậu bé tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngâm trong chất lỏng màu xanh với vẻ mặt ngừng trọng.

Đèn ăng-ten trên đầu quả bóng nhấp nháy nhanh chóng.

"Nguyên soái, Tiểu Phá Quân ... cậu ấy sớm đã phát tình !"