Hang động của quái vật ngoài hành tinh rất lớn, phóng ra hai chiếc lều con nhộng vẫn thừa sức.
Trong thời đại giữa các tinh tế , sự kết hợp giữa công nghệ và điều trị y tế đã tạo ra rất nhihiều sản phẩm công nghệ cao mang lại những điều kỳ diệu cho nhân loại, cabin sửa chữa là một trong số đó được các quân nhân sử dụng rộng rãi và yêu thích nhất.
Những người lính hành quân và chiến đấu trong vũ trụ, lâu lâu lại bị thương, khi không có bác sĩ hiện diện, khi nằm xuống cabin sửa chữa thì được điều trị tốt, tỷ lệ chữa khỏi là 90%.
Lý Diệu mở cabin sửa chữa đi kèm với lều quân sự và đổ chất lỏng sửa chữa tế bào màu xanh lam vào đó.
Lâm Hân cứng đờ ngồi ở trên giường, chậm rãi cởϊ qυầи áo.
Chiếc áo khoác dính máu đã bị vứt bỏ từ lâu, đồng phục huấn luyện bên trong cũng thấm đẫm máu và mồ hôi.
Cậu cúi đầu, ngón tay nhợt nhạt lúng túng cởi cúc áo.
Thật ra cậu cảm thấy mình không cần nằm trong cabin sửa chữa, Huyền Minh xử lý vết thương chính xác và chuyên nghiệp, sau khi uống thuốc đặc trị, cơ thể cậu không còn vấn đề gì nữa, chỉ cần nằm xuống ngủ một giấc , ngày mai là có thể khỏe lại như thường .
Thế nhưng , huấn luyện viên kiên trì muốn cậu ngâm vào chất lỏng chữa trị cơ thể .
Lâm Hân hơi giương mắt, trộm nhìn bóng lưng dày rộng và cường tráng của người đàn ông.
Cậu nhớ rằng mười phút trước, hai người ôm hôn thân mật, mặt lại đỏ lên .
Huấn luyện viên đã ... hôn cậu.
Thiếu niên dừng lại động tác cởi cúc áo, đầu óc rối bời.
Đến bây giờ lưỡi vẫn có chút tê, môi hơi sưng, tim cũng đập loạn xạ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh và nó dường như đã được coi là điều hiển nhiên.
Trước khi nhận ra điều đó, cậu đã quen với sự thân mật của đàn ông.
Huấn luyện viên có thích cậu không?
Có lẽ là có thích đi?
Thiếu niên mím môi , trộm nhìn lúc trước bây chết đã có thể quan minh chính đại nhìn .
Mười tám năm nay, cuộc sống Lâm Hân rất đơn điệu, ngoài việc học là rèn luyện, cậu còn phải giữ khoảng cách với bạn học. Thậm chí Lý Liền cũng chỉ là một người bạn bình thường, có lẽ Lý Liền cho rằng hắn là bạn thân của cậu, dù sao cũng đã chép bài tập về nhà của cậu tận ba năm mà .
Còn về phương diện tình cảm, cậu không hứng thú.
Một số bạn cùng lớp phân hóa thành Alpha đã yêu Omega từ rất sớm,.Hẹn nhau đi xem phim vào cuối tuần, đến thứ hai liền khoe khoang trong lớp.
Nghe được nhiều, cậu cũng hiểu được .
Những bạn học Alpha này thường thích theo đuổi Omega có độ phù hợp cao với pheromone và đối tượng không cố định, trước khi được đánh dấu hoàn toàn, họ có rất nhiều lựa chọn,mỗi tuần đều thay đổi thành các Omega khác nhau .
Lâm Hân không đồng ý với hành vi của họ.
Thích một người là chuyện cả đời, dù người kia là O, B hay A, trước tiên bạn phải thích từ trái tim, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng mới quyết định được nên ở bên đối phương hay không.
Trước đây cậu chưa từng thích người khác, cũng không biết thích một người là như thế nào, hiện tại ... dường như đã biết.
Vào thời khắc hấp hối, điều cậu nghĩ đến nhất chính là người đàn ông trước mặt.
Nghĩ đến việc không gặp lại anh ấy sau khi cậu chết, trái tim cậu như quặn lại, nỗi đau gần như bóp nghẹt tim .
Khi bị Huyền Minh đánh thức, nhìn thấy người đàn ông này đi vào, không khỏi chảy nước mắt.
Thật tốt khi được sống.
Lý Diệu đổ đầy chất lỏng sửa chữa, quay người đối diện với ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên, cười dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy?”
Thiếu niên nhanh chóng cúi đầu, mặt đỏ bừng, ngón tay cởi cúc áo vẫn run rẩy, nữa ngày mới mở ra được một nút.
Lý Diệu không nói gì mà đi tới, cúi người nắm tay thiếu niên , môi kề sát tai của cậu. “Anh giúp em.”
Lâm Hân lỗ tai nóng rực, cả người cũng bắt đầu run rẩy.
Không sợ, nhưng xấu hổ.
Có mùi cây linh sam dễ chịu trong mũi , hơi thở của cậu trở nên nông hơn, sợ người đàn ông thấy sự khác thường của mình.
Ngón tay của Lý Diệu linh hoạt, tốc độ cởi cúc áo còn nhanh hơn thiếu niên rất nhiều.
Một lúc sau, các cúc áo trên đồng phục huấn luyện đều được cởi ra.
“Đến, giơ tay lên, anh sẽ cởi ra cho em.” Anh sờ sờ tai đứa nhỏ .
Đứa nhỏ trông giống như một con thỏ sợ hãi với khuôn mặt đại ra, ngoan ngoãn giơ tay lên.
Ngoan quá.
Một nụ cười hiện lên trong mắt Lý Diệu , giúp người giúp đến cùng, anh cởi bỏ đồng phục huấn luyện và áo khoác của Lâm Hân. Ngay sau đó, thiếu niên đã lộ nữa thân trần.
Làn da trắng như tuyết đột nhiên tiếp xúc với không khí, không tự chủ được nổi lên một tần da gà.
Lý Diệu mắt nhìn thẳng, đưa ngón tay sờ thắt lưng.
Lâm Hân vừa tỉnh dậy từ một giấc mơ, sốt sắng siết chặt cổ tay người đàn ông, lắp bắp: “Em… em sẽ tự làm …”
“Một mình có thể làm được không?” Lý Diệu hỏi.
“Được!” Lâm Hân sốt sắng gật đầu, mái tóc hơi hơi nghiêng xếch lên xuống.
Lý Diệu cười nhẹ, bước sang một bên, ngồi xuống chiếc ghế gần đó.
Khi thắt lưng của Lâm Hân được cởi ra một nửa, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, nghi ngờ ngước mắt lên nhìn khuôn mặt của người đàn ông.
Huấn luyện ... không tránh một chút sao?
Cậu chớp mắt ám chỉ vài cái .
Lý Diệu thờ ơ không động lòng , chẳng những coi là chuyện đương nhiên mà còn săn sóc mà thúc giục: “Mau cởi ra, tác dụng của chất lỏng chữa trị sẽ giảm tác dụng sau một thời gian dài.”
Lâm Hân phồng má, quyết tâm, vùi đầu cởi thắt lưng của mình, cố gắng cởϊ qυầи .
Thế nhưng , không biết có phải do cậu ấy không dùng sức hay không, hay là quần quá khó cởi, đến đầu gối cũng không thể cởi ra được. Thay vào đó, cậu ấy đã cố gắng đến mức ngã xuống giường.
"Cẩn thận."
Lý Diệu nhanh tay lẹ mắt , tiến lên đỡ lấy thiếu niên.