Cô ôm ngực nôn ra tất cả những thứ trong dạ dày, nhìn xuyên qua cửa phòng vệ sinh đều có thể cảm giác được cô đau khổ đến mức nào.
Thi Tri Ôn mở vòi nước rửa mặt mình, che bụng cúi đầu rối rắm không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cô căn bản là không có thai, nguyên nhân đau bụng đại khái là ăn chén cơm chiên kia, đồ vừa rồi nôn ra cũng đều là thức ăn còn sót lại, nói dối mang thai chỉ là mưu kế tạm thời để kéo dài thời gian, nhưng nếu cô bị phát hiện, nhất định sẽ xong đời.
Phải làm gì, phải làm gì!
Cửa bỗng nhiên bị gõ, truyền đến thanh âm Thẩm Từ.
"Đi ra."
Dưới thanh âm có chút nghiêm túc, cô bất đắc dĩ nhìn gương, sửa sang lại biểu tình, làm cho cô không còn dáng vẻ hoảng hốt như vậy, nhưng không tránh khỏi cảm giác sợ hãi mà đi ra ngoài.
Thẩm Từ cầm rương thuốc, xử lý vết máu trên cánh tay cô, rượu kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô co rụt lại, run rẩy đem thân thể mình cuộn lại, ôm cánh tay khom lưng.
"Đau..."
Thẩm Từ nắm chặt tăm bông, giữ chặt cánh tay cô, khuôn mặt nghiêm túc, căng thẳng, "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ nhẹ nhàng. "
Mặc cho cô dùng sức thế nào cũng không có cách nào rút cánh tay trở về, nghe hắn hỏi, "Khi nào mang thai, em kiểm tra ở đâu?"
Bởi vì chột dạ mà làm cho trái tim cô chìm xuống đáy cốc, "Em... hôm qua, mới biết, không lâu sau. "
Thẩm Từ đột nhiên nhìn cô có chút cười lạnh, "Hai tuần trước em mới qua kinh nguyệt, nếu thật sự mang thai, cũng chỉ trong hai tuần này, mới vài ngày, thân thể em sao lại có phản ứng lớn như vậy, khẳng định có vấn đề, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra một chút. "
Cô mở to mắt, vội vàng lắc đầu, "Không, em không muốn đến bệnh viện, em không muốn."
"Không muốn đến bệnh viện? " Ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm cô, nắm chặt cổ tay cô, khí lực tăng lên, "Tôi cho em một cơ hội, lại còn phản bác, có phải em đang lừa gạt tôi đúng không! "
Nước mắt đau đớn của cô rơi xuống, liều mạng lắc đầu, "Không phải... không, đau quá, anh để em đi, em thực sự rất đau. "
"Đừng để tôi biết em dám nói dối tôi! Nếu không em biết hậu quả là gì! "
Cô đương nhiên biết, làm sao lại không biết, nếu như bị hắn biết được chân tướng, vậy vết thương trên người cũng không chỉ là một cái trên cánh tay.
Cửa phòng ngủ bỗng nhiên bị gõ, ngoài cửa thanh âm Lâm Tẩu truyền đến, "Tiên sinh, dưới lầu có một luật sư tên là Lục Ni Quốc muốn gặp ngài. "
Thi Tri Ôn trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng, Thẩm Từ đối với cô có chút dữ tợn mà nở nụ cười.
Ném cây gậy bông trong tay xuống, bọc một lớp gạc cho cánh tay cô, "Thành thật ở lại đây cho tôi, không được phép đi đâu cả! "
Lục Ni Quốc không để ý tới quản gia đang ngăn cản anh, trực tiếp đi vào, nhìn thấy người đàn ông từ dưới lầu hai đi đến, anh cười lạnh.
"Thẩm tiên sinh đây có ý gì? Quang minh chính đại đưa cô ấy đi, tòa án còn chưa kết thúc, anh muốn sử dụng biện pháp cưỡng chế để giải quyết phải không? "
"Lão bà của tôi, tôi muốn làm như thế nào thì làm như thế, nào đến phiên anh quản, có phải anh cũng quá coi trọng chính mình hay không? "
Lục Ni Quốc đứng thẳng dậy nhìn thẳng vào hắn, "Mặc kệ anh nói như thế nào, anh đã vi phạm quy định, trên tòa án không thể..."
"Đừng nói với lão tử những thứ vô dụng kia! Tôi nói cho anh biết, tôi chỉ cần động một ngón tay thôi cũng có thể làm cho anh biến mất khỏi thành phố này, cô ấy muốn ly dị với tôi? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Anh bây giờ chứng cớ cái gì cũng không có, còn dám nói chuyện với tôi, anh ngược lại rất có bản lĩnh. "
Lục Ni Quốc tiến lên một bước tới gần hắn, đồng tử hai mắt tức giận nhìn hắn, "Anh đang giam cầm cô ấy đấy là bất hợp pháp! Cho dù hai người có ly hôn hay không, bây giờ tôi chỉ cần báo cảnh sát là có thể đưa ra bằng chứng! "
"Phải không?"
Hắn mỉm cười, "Vậy anh hỏi cô ấy, xem cô ấy có dám nói không? Hay là, anh cảm thấy thế lực của tôi còn không bằng những tên cảnh sát kia? "
Các loại biện pháp, hắn đều có thể dùng được, vì giữ chặt cô, hắn không từ thủ đoạn.
Lục Ni Quốc hừ lạnh, "Tôi thật sự không nghĩ tới, thì ra một thương nhân lại có thể tàn phá bừa bãi, lại đem những thủ đoạn này dùng trên người một nữ nhân, thật sự làm cho tôi nhìn với cặp mắt khác xưa."
Thẩm Từ lạnh lùng nhìn, "Nếu như anh lại dám giúp cô ấy, người kế tiếp xong đời sẽ là anh. Quản gia, tiễn người đi, nếu anh ta lại dám tiến vào một lần nữa trực tiếp bắt người lại ném xuống núi sâu."
Ngữ khí của hắn tràn ngập khinh thường, liếc nhìn anh một cái, xoay người lên lầu, Lục Ni Quốc chỉ vào bóng lưng hắn, nghiêm túc mắng: "Trước khi giải trừ quan hệ giữa tôi và Thi tiểu thư, cái thứ hôn nhân mà anh tự cho là đúng này, anh cũng đừng nghĩ nó có thể kéo dài cả đời! "
Đáp lại anh chỉ là một bóng lưng, thậm chí ngay cả một tiếng cũng không chịu phản ứng.
Trong phòng, cô vội vàng chạy trở lại giường ngoan ngoãn ngồi, lại chậm một bước, chờ hắn tiến vào, đã sớm bị hắn phát hiện ra hành động vừa rồi.
Vẻ mặt của hắn rất không vui, đi tới bóp cằm cô, khiến cô ngẩng đầu lên, lớn tiếng cảnh cáo, "Mặc kệ em nghe được cái gì, đem tất cả suy nghĩ trong lòng em dập tắt hết cho tôi! Ngày mai hãy đến bệnh viện với tôi để kiểm tra, nếu tôi biết em không có thai, em sẽ phại tự chuốc lấy hậu quả! "
Cô khóc lóc, vội vã nắm lấy cánh tay của hắn, "Đừng ..."
"Câm miệng lại cho tôi! Dám nói thêm một câu nữa là đi ngay bây giờ! "
Đôi môi cô căng thẳng đến trắng bệch, nước mắt đã không nhịn được tràn ngập trong hốc mắt, ánh mắt đỏ bừng cầu xin tha thứ nhìn hắn, đổi lại chỉ là cảnh cáo lạnh lùng, vô tình.