Thi Tri Ôn lúc còn học trung học từng xảy ra một vụ tai nạn xe cộ, hôm đó là hoạt động ngoại khóa cho học sinh lớp 11 do trường tổ chức, bởi vì cô là người cuối cùng xuống xe không chú ý quan sát hai bên đường, chỉ lo đi theo đội ngũ, liền bị một chiếc xe chạy quá tốc độ đâm bay xa một thước.
Đại khái là nhờ ông trời chiếu cố, cô chỉ là bị chấn động não, cánh tay cùng đùi hơi rách da, nhưng lại làm cho cô mê man suốt hai ngày.
Sau khi tỉnh lại, đầu óc rất choáng váng, trong phòng bệnh không bật đèn ngoài cửa sổ lại tối đen, chỉ nhìn thấy bên cạnh có một người ngồi đó, tay mình bị nắm chặt, anh nằm sấp bên giường đang cúi đầu nghẹn khóc.
Cô chỉ cần một giây liền nghĩ được đấy là ai, cô phát ra tiếng cười khanh khách rất dễ nghe, nhịn cảm giác choáng váng, vươn tay ra vuốt ve đỉnh đầu bồng bềnh của anh.
"Anh quả thật yếu đuối, đúng là quỷ thích khóc, vậy mà làm như em đã chết, em đã chết đâu?"
Thiếu niên ngẩng mạnh đầu, dưới ánh trăng mông lung còn có thể nhìn thấy rõ ràng nước mắt trong hốc mắt khẽ rơi xuống, biểu tình lập tức biến thành ủy khuất lại tức giận.
"Tri Ôn, em muốn dọa chết anh sao! "
"Ai bảo anh yếu đuối như vậy."
"Anh còn không phải lo lắng em không bao giờ tỉnh lại, vì sao băng qua đường không để ý xe cộ, anh đã dạy em bao nhiêu lần rồi! Tại sao em luôn luôn không lắng nghe, anh không nên đi trước em, anh nên chờ em để băng qua đường, mỗi lần luôn là như vậy, để em một mình, anh rất không yên tâm em có biết hay không! "
Anh khó chịu cúi đầu bắt đầu tự trách, khuôn mặt ngây ngô tuấn tú đều vặn đến một chỗ, trong lòng tràn đầy hối hận, lại không đổ lỗi lên người cô nữa.
"Thực xin lỗi, lần sau em nhất định phải chờ anh băng qua đường, em không cần một mình băng qua đường, em cứ đứng yên tại chỗ chờ anh, cho dù anh đi trước em, anh cũng sẽ trở lại, em cứ đứng yên đừng nhúc nhích, anh sẽ không để em bị xe đυ.ng nữa, thực xin lỗi..." chóp mũi bỗng nhiên truyền đến hương thơm thanh nhã của cô, sợi tóc nhọn đảo qua cánh tay anh, bất thình lình ôm lấy anh, cả khuôn mặt chôn ở cổ cô, hương vị ngọt ngào nhất thời khiến đầu óc anh ngẩn người.
Thi Tri Ôn vỗ lưng anh, nhẹ giọng nói, "Thực xin lỗi, là lỗi của em, lần sau em băng qua đường sẽ chú ý hơn có được không, đừng khó chịu nữa. "
Thân thể Thẩm Từ run lên, hai tay giống như nghe sai khiến ôm lấy thắt lưng gầy yếu của cô, thanh âm nặng nề đè nén.
"Em không cần nhìn xe, nắm lấy tay anh là được, anh sẽ không để em băng qua đường một mình."
Cô híp mắt cười, đem trọng lượng toàn thân đặt lên người anh, "Thì ra tiểu Từ là quỷ khóc lóc lại còn yếu ớt như vậy, ngày mai em nhất định phải đến lớp khoe khoang. Để cho các bạn học khác nghe một chút, bộ dạng anh khóc bên cạnh giường bệnh của em như thế nào, có phải như vậy hay không.
"Rầm rầm..." Anh bị bật cười, vùi đầu trên cổ cô buồn bực, "Tùy em, em thích nói như thế nào cũng được, dù sao ngày mai em cũng không thể đi học, mấy tuần này em ở trong bệnh viện dưỡng thương thật tốt. Trước khi đầu óc trở lại bình thường đâu cũng không được đi. "
"Vốn em đã không thông minh, đầu lại bị đυ.ng đến choáng váng thì phải làm sao bây giờ, anh chẳng phải có trách nhiệm nuôi em cả đời sao, nuôi một đứa ngốc nhỏ."
"Ôi, anh mới là kẻ ngốc! Không được nguyền rủa em, nếu em thật sự biến thành kẻ ngốc, người đầu tiên em dựa vào chính là anh! "
Anh bỗng nhiên cười, nụ cười rất ôn nhu, bàn tay to kia vuốt ve trên lưng cô trấn an, từ trong miệng anh lộ ra thanh âm khàn khàn.
"Nếu vậy, anh rất vinh hạnh."
Đồng thời lúc cô nằm viện, Thẩm Từ cũng bôn ba qua lại, anh cũng không về sớm, anh cố ý xin nghỉ học buổi tối hai tuần, mỗi ngày mang sách phụ đạo bài tập cho cô, mỗi ngày khóa học đều không kéo xuống.
Có đôi khi sẽ mang cho cô cái bánh bao kẹp thịt ở cổng trường mà cô thích ăn nhất, Tiêu Nghệ không cho cô ăn mấy đồ ăn vặt kia, vì vậy anh luôn luôn ở trước cửa phòng bệnh cô, giục.
"Mau ăn nhanh đi, mẹ em sắp trở về."
Cô liên tục nhét một ngụm một ngụm, ngụm cuối cùng cũng bỏ vào miệng, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn, nhưng cô vẫn là bị sặc, Thẩm Từ một bên giáo huấn cô, một bên rót nước, vỗ lưng cô.
Cuối cùng cô cũng trở lại bình thường, Thi Tri Ôn ngồi trên giường bệnh trợn mắt nhe răng cười tủm tỉm, "Hôm nay ân tình tiểu nữ ghi nhớ trong lòng! Ngày khác nhất định lấy thân hứa hẹn."
Thẩm Từ mở cửa sổ hít thở không khí, đưa lưng về phía cô, khóe miệng cười cười.
Anh đang chờ.
Mỗi lần Thẩm Từ rời đi, Tiêu Nghệ đều liên tục khen anh, con nhà người ta, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái.
"Thằng bé đối với con cũng giống như đối đãi với vợ tương lai của nó, mỗi ngày đến xem, mẹ đều lo lắng con có được chăm sóc tốt không, nhưng nhìn xem Thẩm Từ như tốt này, nếu con lớn lên có thể gả cho thằng bé, mẹ cũng thấy yên tâm."
"Mẹ! Sao mẹ lại nói như vậy, vẫn còn sớm, anh ấy có phải con mẹ đâu. "
"Hai đứa mà kết hôn, mẹ không phải cũng là lẽ đương nhiên trở thành mẹ thằng bé sao? "
Cô bĩu môi vô lực chửi bới, Tiêu Nghệ đột nhiên khom lưng ngửi ngửi bên miệng cô.
"Con có lén ăn cái gì không? Thành thật khai báo, là đồ ăn vặt sao? "
"Thứ này có thể ngửi ra! " Cô vội vàng che miệng lui về phía sau, sau đó bao biện, "Cái này, đây là Thẩm Từ mang cho con! Anh ấy cảm thấy con nằm viện nhàm chán đến đáng thương, mang cho con một cái gì đó để ăn, mẹ không được phép mắng con, muốn mắng thì mẹ mắng anh ấy đi! "
Tiêu nghệ cười, "Vậy nể tình Thẩm Từ mang cho con, mẹ sẽ không nói gì nữa, bất quá không có lần sau, đừng tưởng rằng mẹ không biết ai xúi giục thằng bé mang đến cho con. "
Quả nhiên con nhà người ta là tốt nhất.
Cô bởi vì việc này mà không một lời giải thích liền cùng Thẩm Từ chiến tranh lạnh một ngày, cuối cùng dưới sự lấy lòng của anh bằng bánh bao, cô cũng hưng phấn mà khuất phục.
"Quả nhiên anh là tốt nhất."
Anh mơ mơ màng màng nghe không hiểu ra sao, khom lưng khẽ hỏi, "Em nói cái gì vậy? "
Thi Tri Ôn ngẩng đầu nhìn anh, ý cười ôn nhu có chút làm cho trái tim cô giật giật, liền hướng anh rống to.
"Em nói mẹ em bảo anh cưới em! Muốn anh trở thành con trai của mẹ em. "