Sau nữa đêm Thư Yểu tỉnh dậy, cảm thấy đau đầu, miệng đắng lưỡi khô, cả người nóng bức, nhìn lại thì thấy cô đang bị Nhϊếp Lẫm ôm lấy.
Nhϊếp Lẫm mặc áo thun màu trắng và quần ngủ, cánh tay ôm cô không một kế hở.
Thư Yểu vùng ra không được giận dữ cúi đầu cắn lên cánh tay anh.
Nhϊếp Lẫm thường xuyên phơi nắng tập luyện, chỗ nào chỗ nấy cứng như sắt.
Thư Yếu cắn muốn sứt rằng mà không thấy anh nhíu mày cái nào.
Chắc là giả bộ rồi, cô hiểu anh quá mà.
Thư Yểu nhả ra, cô đảo mắt chuyển sang cắn nhẹ một chút.
Cảm giác ẩm ướt khiến Nhϊếp Lẫm rùng mình theo bản năng.
Thư Yếu giơ tay bóp mũi anh, kêu lên: "Buông ra, em sắp bị anh làm ngập chết rồi."
Nhϊếp Lẫm diễn hết nỗi, anh mở mắt ra nhìn cô nhưng chưa chịu buông tay.
Anh khăn giọng hỏi: "Tối qua em lại uống biết bao nhiêu là rượu nữa rồi."
Thư Yểu qua quýt "ừ" một tiếng.
"Em uống ít thôi, nửa đêm nửa hôm đi quán bar rất nguy hiểm."
Giọng Nhϊếp Lẫm nghiêm túc chính trực, rõ ràng là sự quan tâm của chàng trai sắt đá nhưng Thư Yêu nghe nhiều năm như vậy cảm thấy hơi ngấy rồi.
Cô mất hứng trở người đi nhưng trở không được, phần eo bị người đàn ông ôm chặt.
Thư Yểu bực bội giơ chân đá anh, "Buông tay ra!"
Nhϊếp Lẫm không nghe, ngược lại ôm càng chặt hơn, anh kề cằm lên hõm cổ cô, "Nửa năm không gặp, em không nhớ anh hả?"
"Không nhớ."
"Nhóc vô lương tâm."
Trong lòng Nhϊếp Lẫm hụt hẫng.
Thư Yểu vùng ra khỏi lòng anh, để chân trần bước xuống sản hỏi: "Chừng nào anh đi?"
Tim Nhϊếp Lẫm bị đâm thêm một nhát,
"Anh mới về em đã đuổi anh đi rồi?"
Thư Yểu quay người lại cười tươi như hoa, "Anh không đi sao em yêu đương được."
Nhϊếp Lẫm đen mặt, chốc lát sau anh trở người nhanh tay tóm lấy Thư Yếu ấn cô trở lên giường.
Anh trừng mắt nhìn cô trong tư thế kẻ mạnh nhìn từ trên cao xuống, nhưng đối diện với ánh mắt bình thản của Thư Yếu phút chốc khiến anh bại trận giơ tay đầu hàng.
Anh hôn một cái thật mạnh lên má trái của cô, cảm thấy không hả giận bèn hôn lên má phải thêm cái nữa.
Thư Yếu chẳng có chút động lòng mà lại còn cười ha ha.
Cô cất giọng là tà: "Em nghe mẹ em nói có rất nhiều cô gái thích anh đấy, anh trai Lẫm, nhân lúc nghỉ phép anh đi xem mắt đi."
Nhϊếp Lẫm tức tới xanh cả mặt.
Còn Thư Yếu thì thành thật gia từng ngón tay nêu lý do cho anh: "Anh đã ba mươi tuổi rồi không thể cứ độc thân thế mãi được, giờ còn trẻ kén cá chọn canh đi để tới chừng anh thành ông già bảy mươi tuổi xem có ai thèm anh nữa hay không."
Nhϊếp Lẫm bình thần hỏi ngược lại: "Anh đi coi mắt với ai?"
"Cô Trương Bảo Bảo gì đó chẳng phải thích anh lắm sao."
Thư Yếu chớp chớp mắt, "Hay để em giới thiệu vài người bạn cho anh quen nhé?"
Môi mỏng của Nhϊếp Lẫm lạnh giọng nói, "Còn em đâu?"
Xưa nay Thư Yếu là người thành thật, tuy giọng hơi yếu nhưng ánh mắt thì chân thành, "Em không thích anh."
Nhϊếp Lẫm từng trải qua rất nhiều cuộc tập huấn hà khắc trong đội đặc chủng, từ trên núi băng xuống tới biển sâu, dã ngoại sinh tồn hết nửa tháng, lê cái chân phải đầy máu lết về tới điểm đích,ghi được mốc thời gian kỷ lục tới nay chưa có ai phá vỡ được.
Anh không hề cảm thấy đau hay cực khổ.
Nhưng tới chỗ Thư Yếu lòng anh luôn rất đau.
Anh ôm cô từ phía sau, cất giọng thì thầm bên tai, "Em yêu đương thì yêu đương đi, anh trai đâu có làm phiền."
Thư Yếu bị hơi thở của anh phả vào làm mặt nóng bừng, không khỏi hờn dỗi nói, "Biếи ŧɦái à."
Trái tim của anh như được làm bằng sắt, chịu đau riết cũng quen, trình độ mặt dày thì không ai bì kịp, tâm cũng tĩnh như nước.
Lúc này anh vẫn còn tâm trạng nói đùa, ừ bảo: "Còn không phải tại em à."
Si tình tới mức độ này đối với Thư Yểu mà nói cảm thấy rất áp lực.
Có lẽ do Nhϊếp Lẫm đối xử với cô quá tốt, hoặc do bốn từ đỉnh hôn từ nhỏ này chính là xiềng xích vô hình.
Cô vô thức muốn trốn tránh thậm chí cảm thấy hơi phản cảm.
Cô không hề muốn trở thành kẻ xấu xa nên đã tỏ thái độ rõ ràng từ lâu rồi, nhưng Nhϊếp Lẫm không về thay đổi cứ khư khư cố chấp.
Lâu dần Thư Yếu cảm thấy bất lực mệt mỏi.
Bạn cô từng nói tật xấu có chỗ dựa nên không sợ gì của cô trong đó có một nữa là công lao của Nhϊếp Lẫm.
Cái tay Nhϊếp Lẫm đặt giữa eo cân càng lúc càng làm càn, nhiều lần làm như không thấy thì được nước lấn tới.
Thư Yếu mất kiên nhẫn bỗng đẩy tay anh ra, cất cao giọng nói: "Anh có thôi đi không hả!"
Nhϊếp Lẫm nhìn cô.
Câu này không biết Thư Yễu nói bao nhiêu lần rồi: "Em với anh không có khả năng đâu."
"Anh không cần em yêu đương."
Nhϊếp Lẫm vẫn nói câu đó. Thư Yếu tức tới suýt ngất, cơn đau đầu do say rượu khiến trước mắt xoay vòng vòng.
Nhϊếp Lẫm thuộc nằm lòng thói quen sinh hoạt của cô, đây là chứng tụt đường huyết tái phát nữa rồi.
Anh nhíu mày lập tức bồng cô lên.
Thư Yếu đuối sức, giơ nắm tay đấm ngực anh nói bằng giọng yếu ớt: "Anh muốn chết à."
Nhϊếp Lẫm đặt cô trở lên giường, còn bản thân nữa quỳ trên sàn nhà đắp chăn giúp cô,
"Đừng gây sự nữa Tiểu Thư, anh đi làm bữa sáng cho em."
Thư Yếu nhìn bóng lưng rắn chắc của người đàn ông mà sầu não trong lòng.
Sở dĩ Nhϊếp Lẫm bình thản như vậy là vì nghe cô nói mấy lời nanh nọc quen rồi.
Nói biết bao nhiêu năm nay tới mức anh có thể đọc thuộc lòng không sót một chữ. Kết quả thì sao? Cô vẫn chưa được yêu đương đó thôi.
Thư Yểu chính là một con cọp giấy.