Nhảy tới 12 giờ đêm, Thư Yếu bắt đầu thấy hơi say rồi.
Cô tựa lên bàn nghỉ ngơi để Ủy Viên đi gọi người lái xe chỉ định.
Ủy Viên cười hì hì nói: "Gọi người lái xe chỉ định làm gì, anh Lẫm của cậu tới ngay bây giờ."
Thư Yếu rất nhạy cảm với cái tên này, cô nhíu mày, "Cậu nói với Nhϊếp Lẫm à?"
"Anh ta gọi điện cậu không bắt máy nên gọi cho mình, mình bèn nói đang uống rượu nhảy disco với cậu đây."
Ủy Viên nói bằng giọng khó hiểu.
"Anh ta mới chấp hành nhiệm vụ ở nước ngoài về tới Bắc Thành, cậu làm gì sợ anh ta dữ vậy?"
Mày Thư Yễu nhíu chặt hơn, thầm mắng một câu đồng đội heo thiệt mà.
Cô không sợ Nhϊếp Lẫm mà là cảm thấy không nên gặp mặt vào lúc này.
Tính ra từ sau mùa xuân Nhϊếp Lẫm đi chấp hành nhiệm vụ ở Trung Đông tới nay đã mất liên hệ được nửa năm rồi.
Quan hệ của Thư Yếu và Nhϊếp Lẫm hơi phức tạp, hai nhà Thư-Nhϊếp là bạn tri kỷ, hai người coi như là thanh mai trúc mã về mặt ý nghĩa tiêu chuẩn. Bốn từ thanh mai trúc mã đồng thời được người lớn hai bên hẹn ước một kết cục hoàn mỹ từ lâu —— ngày Thư Yễu chào đời đã được đính hôn ngay từ bé.
Tuy chỉ là lời nói đùa nhưng với quan hệ sâu sắc của hai nhà chuyện này ngầm được mặc nhận từ lâu rồi.
Người lớn công nhận hay không cô không để ý.
Nhưng Nhϊếp Lẫm cũng góp vui vào là điều khiến cô đau đầu nhất.
Nhϊếp Lẫm lớn hơn cô năm tuổi, từ nhỏ đối xử với cô hệt như vợ mình vậy.
Năm lớp mười một có người tỏ tình với Thư Yểu, Nhϊếp Lẫm nghỉ học lôi người đó ra tẫn cho một trận.
Hồi đại học có con trai theo đuổi cô, Nhϊếp Lẫm biết được chạy từ tỉnh lân cận về tới Bắc Thành, làm cậu con trai đó sợ tới cong mông bỏ chạy.
Nhϊếp Lẫm cũng không phải là gã ăn chơi cợt nhả, vào lễ trưởng thành của Thư Yếu anh đã tỏ tình với cô rồi, chẳng qua cô chưa đồng ý mà thôi.
Người đàn ông thô lỗ bộc trực này cũng không bị ảnh hưởng, tự gắn cái mác "chồng sắp cưới này lên người mình, mấy năm nay cưng chiều cô để đâu không hết.
Có lúc Thư Yếu cảm thấy anh rất phiền.
Bởi vì anh mà bản thân chưa từng yêu đương một lần cho ra hồn.
Có lúc Thư Yếu cũng rất tán thưởng anh.
Dáng vẻ mặc đồ rằn ri của Nhϊếp Lẫm đẹp trai nhất nhất, thỉnh thoảng có lần nhìn thấy anh cởϊ áσ ngoài khoe cơ bắp rắn rỏi cùng hooc-môn nam tỉnh bắn tung tóe trước mặt cô.
Khi đó cô bao nhiêu tuổi?
Mười tám, mười chín tuổi chứ mấy, mặt đỏ tim đập nhanh sau đó tới tối còn bị sốt cao.
Trong lúc mơ màng nhớ lại chuyện cũ, Thư Yếu đã muốn gục tới mức Nhϊếp Lẫm đứng trước mặt cô mà cô cũng nhìn không rõ, lẩm bẩm nói: "Không hẹn."
Làm Nhϊếp Lẫm tức muốn nỗ phổi.
Nhϊếp Lẫm cao mét tám lăm, cơ thể rắn rỏi, chắc khỏe. Tóc cắt kiểu húi cua mát mẻ gọn gàng, phô ra gương mặt sáng sủa. Anh rất man, đường nét gương mặt cứng rắn toát ra vẻ chín chắn cương trực.
Nhìn Thư Yểu say tí bỉ, Nhϊếp Lẫm không nói nhiều mà khom lưng bằng cô lên.
Thư Yếu cảm thấy trời đất xoay vòng vòng, cô vô thức ôm cổ người đàn ông.
Người đẹp nằm trong lòng khiến cánh tay Nhϊếp Lẫm căng cứng.
Anh sải bước ôm cô vào trong xe, chiếc Mercedes-Benz G tách biệt hẳn so với những chiếc xe bên cạnh.
Đặt người vào ghế phụ xong mà Thư Yếu không chịu buông tay, cô vung chân đá bay một chiếc giày cao gót.
Nhϊếp Lẫm nắm cẳng chân của cô, trắng nồn mịn màng, xúc cảm trơn nhẵn.
Thư Yểu nhíu mày kêu lạnh.
Nhϊếp Lẫm bỗng buông tay ra.
Sau đó anh thấy cô cười cong cả mắt, ngốc nghếch ngọt ngào gọi anh một tiếng, "Anh trai Lẫm"
Tim Nhϊếp Lẫm đập điên cuồng, đến đầu ngón tay cũng run lên theo.
Thư Yếu vừa say vừa buồn ngủ, trêu ngươi xong nghẹo đầu sang bên trái bất tỉnh nhân sự.
Nhϊếp Lẫm hỏi hai lần, "Tối nay em về đâu?"
Hỏi một lần giọng khàn đi một chút.
Thư Yếu ngủ mắt rồi.
Nhϊếp Lẫm bèn mặc định lái xe đưa cô về nhà mình.
Nhà họ Nhϊếp làm chính trị mấy đời, có bối cảnh vững chắc, con cháu người nào người nấy có tiền đồ rạng rỡ.
Nhϊếp Lẫm được ông cụ Nhϊếp yêu thương nhất, tài sản đủ đầy, khủng tới mức khiến người ta giật mình.
Bình thường Nhϊếp Lẫm ở thành phố Bắc ngay khu chung cư Nam Loan.
Anh bồng Thư Yếu vào phòng ngủ, cánh tay không dám ôm quá lỏng cũng không dám ôm quá chặt chỉ sợ làm đau cô, đối xử với cô như châu báu.
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, nhưng cô thì tỉnh rồi.
Nhϊếp Lẫm bị ánh mắt tĩnh lặng như nước của cô nhìn chằm chằm mà tim đập như sắm.
Thư Yểu say rồi.
Hoặc do tình cảm chân thành tha thiết lâu ngày không gặp, hoặc do gặp sắc nỗi lòng tham.
Cô chớp chớp mắt, giơ ngón tay sờ lên chân mày của người đàn ông. Nơi đầu ngón tay chạm vào như bị trúng chiêu hóa cốt miên chưởng, cánh tay anh chống bên giường nỗi đầy gân xanh.
"Tiểu Thư."
Nhϊếp Lẫm khàn giọng gọi.
Cô rụt người ra sau, giơ chân đá lên vai Nhϊếp Lẫm.
Thư Yểu nhíu mày, thay đổi sắc mặt như tiết trời Nhϊếp Lẫm không nhúc nhích.
Mũi chân cô đá nhẹ lên cằm anh, cô cười tươi như hoa.
Trong cơn say ván vất sẽ có người kiềm lòng không đặng.
Thư Yếu ngồi dậy.
Tay là thứ không thành thật nhất, cởi thắt lưng cởi được nửa chừng thì chê lạnh dứt khoát duỗi thẳng lên bên eo.
Nhϊếp Lẫm thường xuyên luyện tập trong bộ đội, phần eo rắn chắc không có chút thịt thừa nào.
Nhϊếp Lẫm ấn chặt cô lại.
Khựng lại một lúc, anh dẫn dắt cô đi ngược trở lại con đường cũ từ cơ bụng tới rốn.
Thư Yếu tỉnh táo hơn một chút, vẻ mặt trở nên ôn hòa tự giác làm theo.
Đúng lúc này chuông điện thoại reo lên.
Ba chữ Ngụy Thiệu Nguyễn nghênh ngang chiếm đóng màn hình điện thoại của cô.
Sắc đen dày đặc không thấy mây trời.
Ngoài tiểu khu, trong chiếc xe Bentley bám theo cô suốt cả dọc đường, Ngụy Thiệu Nguyên cầm điện thoại nghe tiếng tút tút kéo dài ở đầu bên kia mà không có chút cảm xúc nào.
Thư Yếu không nghe máy.
Ngụy Thiệu Nguyên đỗi chân trái vắt lên chân phải, gương mặt hiện vẻ không vui.
Trong xe ấm áp, áo khoác cởi ra đặt sang một bên, anh ta chỉ mặc chiếc áo sơ mi đen.
Chỗ tay áo là một đôi măng sét trắng men khiêm tốn, phản chiếu ánh sáng màn hình điện thoại. Gọi nhiều lần nhưng không ai bắt máy. Ngụy Thiệu Nguyên siết chặt tay, sau đó ném điện thoại đập mạnh lên kính chắn gió.