Vị tiểu thư Lệ Khả Nhi này được nuông chiều từ bé nên trước nay luôn nhìn cô không vừa mắt, Nghê Y cũng gặp phải không ít rắc rối từ cô ta. Không có cách nào, mẹ cô tình nguyện làm mẹ kế cho người ta, cho nên dù nhiều dù ít cô vẫn phải cố kỵ vài phần ăn nhờ ở đậu.
Nghê Y quen chém gϊếŧ trong xã hội, là một con cá chép đầy tham vọng muốn vượt long môn trong cơn sóng to gió lớn. Loại cấp bậc như Lệ Khả Nhi, cô khinh thường để vào mắt. Duy nhất một lần cô cảm thấy tim như bị dao cắt, chính là lần Lệ Chiêu ấn đầu cô bắt xin lỗi.
Mặc dù đã ăn miếng trả miếng trong chuyện của Tống Phi, cũng coi như báo được thù rồi, nhưng hiện tại nhìn Lệ Khả Nhi, Nghê Y vẫn cảm thấy chói mắt.
Cô không bao giờ muốn mấy người không vừa mắt được sống thoải mái.
Tết nhất gây ngột ngạt cho đại tiểu thư, nghĩ thôi đã thấy sảng khoái.
Lệ Chiêu về đến nhà lúc 5 giờ chiều, một thân áo khoác màu đen làm nổi bật dáng người thẳng như tùng bách.
Nghê Y ngồi đối diện anh trên sô pha, nhưng anh lại coi cô như không khí, ngay cả một ánh mắt cũng không đặt trên người cô.
Cơm tất niên.
Lệ Khả Nhi quấn lấy Lệ Chiêu nói chuyện một hồi, lại quay sang làm nũng với Lệ Khang Thật một hồi, cố ý thờ ơ Cung Vân và Nghê Y.
Cung Vân ngượng ngùng, nhưng Nghê Y lại thoải mái vui vẻ, ngay sau đó, mỗi một món cô thích ăn, chỉ cần cô duỗi đôi đũa tới, Lệ Khả Nhi sẽ đồng thời duỗi đôi đũa ra, hai người cùng nhắm vào một miếng thịt.
Lệ Khả Nhi trừng mắt nhìn cô bằng ánh mắt đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ.
Nghê Y nhìn lại, bình tĩnh không nói một lời.
Cung Vân lập tức hát đệm: “Dạo này Khả Nhi gầy quá, ăn nhiều một chút.”
Lệ Khả Nhi nhất thời nở nụ cười đắc ý dạt dào, đang định động đũa thì Nghê Y lại xuống tay trước, gắp miếng thịt kia lên. Sắc mặt Lệ Khả Nhi lập tức khó coi, còn Nghê Y lại cười đến xinh đẹp hào phóng.
Sau đó, đặt miếng thịt kia vào trong bát Lệ Chiêu.
Nghê Y nói: “Anh cả vất vả rồi.”
Lệ Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái.
Nghê Y cười ngoan ngoãn, những ngôi sao trong mắt cất giấu những tia sáng giảo hoạt.
Lệ Khả Nhi bị hành động của Nghê Y làm cho không dám bộc phát tính tình, trên mặt viết đầy chữ không vui. Cô ta đặt đũa xuống, thách thức nói: “Anh, em muốn ăn.”
Lệ Chiêu không nói chuyện, anh hơi cúi đầu, ăn miếng thịt kia.
Nghê Y cười tủm tỉm lại gặp một miếng cho Lệ Khả Nhi "Đây, ăn đi.”
Lệ Khả Nhi hùng hổ ném miếng thịt lên mặt bàn.
Lúc này ngay cả Lệ Khang Thật cũng nhìn không được nữa, quát lớn: “Khả Khả.”
Lệ Khả Nhi quay mặt đi, dẩu môi, không phục.
“Nghê Nghê suy nghĩ cho anh em các con như vậy, lễ phép cơ bản của con ở đâu?” Lệ Khang Thật nặng lời, “Xin lỗi em gái”
Mắt thấy Lệ Khả Nhi lại bắt đầu chuẩn bị đại náo.
Nghê Y vội vàng khuyên giải: “Thật sự xin lỗi, là con không tốt, chú Lệ, chú đừng nóng giận, hôm nay là ngày cả nhà đoàn viên, chú nên vui vẻ mới phải, tới, con kính chú.”
Nửa ly rượu vang đỏ sảng khoái tiến vào cổ họng, dỗ dành chủ tịch Lệ mặt mày hớn hở, kéo theo ngay cả bao lì xì năm mới cũng dày hơn một chút.
Lệ Khả Nhi giận dỗi trở về phòng ngủ.
Sau đó, Lệ Chiêu lại đi lên nhìn.
Ngay ở ngoài cửa đã có thể nghe thấy tiếng Lệ Khả Nhi khóc nức nở: “Cô ta cố ý, diễn kịch cho ai xem! Đồ đê tiện, giả bộ bạch liên hoa!"
Suy nghĩ một lát, Lệ Chiêu lại hỏi: “Bạch liên hoa?”
Lệ tổng là trai thẳng, không hiểu mấy từ này.
Lệ Khả Nhi lại càng khóc lớn hơn nữa.
Nghê Y đứng ở cửa che miệng cười, tay nắm cửa khẽ nhúc nhích, cô lập tức trốn ra sau tường, tiếp theo nhanh chóng trở về phòng cho khách. Đang định đóng cửa, một bàn tay đã chen vào khe cửa, khớp xương rõ ràng, dễ dàng đẩy cửa ra.
Lệ Chiêu tiến vào, nheo mắt nhìn cô, “Bắt nạt em gái tôi vui vẻ như vậy?"
Nghê Y kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Rất vui, sao thế, Lệ tổng muốn báo thù sao?”
“Ừ.” Lệ Chiêu nói: “Em thiếu dạy dỗ rồi.”
Nghê Y tiến về phía trước nửa bước, ngón trỏ câu lấy dây lưng trên hông anh, “Anh định dạy dỗ tôi như thế nào?”
Ánh mắt Lệ Chiêu nặng nề như có ngàn quân áp trận. Anh một tay ôm eo Nghê Y, cứ như vậy nhấc bổng cô lên không trung.
Nghê Y thét chói tai “A” một tiếng, cô cố ý kêu lớn tiếng.
Lệ Chiêu lạnh lùng rũ mắt, nhìn thấu thủ đoạn kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, “Không đủ lớn, mẹ em và ba tôi sao có thể nghe thấy được."
Nghê Y: “?”
Lệ Chiêu áp người lên ván cửa, bóp vai cô, Nghê Y bị anh ép phải xoay người lại.
“Mẹ kiếp, lại là chiêu này!” Nghê Y kháng nghị, “Tôi không thích tư thế này”
Vài giây sau, chiếc dây lưng trên eo anh đã quấn quanh tay cô.
Lệ Chiêu dán chặt lên người cô, “Em nói không tính.”
Không thích, là bởi vì anh có quá nhiều chiêu trò.
Nửa giờ sau, Lệ Chiêu sừng sững bất động, còn eo Nghê Y thì đã mềm thành vũng nước.
Lệ Chiêu cúi người, môi mỏng dán lên xương bướm của cô, “Nghê Nghê thật tàn nhẫn, lần nào cũng muốn mạng của anh trai.”
Hai chân Nghê Y run run, suy yếu mắng: “Không biết xấu hổ.”
Lệ Chiêu thẳng eo, nghe giọng nói của cô không khác gì con mèo nhỏ bị bỏ đói, vì thế anh lại càng thêm dùng sức “Ừ, không biết xấu hổ, muốn em."
Cuộc chiến cuối cùng cũng kết thúc.
Nghê Y thở phào một hơi, nhặt quần áo trên mặt đất lên, khó khăn mặc lên người.
Trên mặt đất, còn có áo mưa Lệ Chiêu vừa mới dùng xong, Nghê Y im lặng không dám hé răng, dùng giấy ăn che lại.
Lệ Chiêu nhẹ nhàng cười một tiếng.
Nghê Y cài móc áσ ɭóŧ, nhưng làm thế nào cũng móc không được.
“Tôi giúp em.” Lệ Chiêu đi tới sau lưng cô, làm bộ làm tịch móc giúp cô, sau đó nói: “Cái này không tốt, thử của tôi đi.”
Nghê Y còn chưa kịp phản ứng bàn tay to của người đàn ông đã bao trùm lên trước ngực cô, hạ lưu cọ xát vài cái.
Nghê Y móc chân về phía sau, đá anh.
Lệ Chiêu nghiêng người trốn tránh không để cô đạt được mục đích, tiện đà dán lên lỗ tai cô: “Dịu dàng với anh trai một chút”
Nghê Y hừ lạnh, cú đá tiếp theo càng thêm dùng sức, đá đúng vị trí vết thương cũ trên đầu gối anh.
Lệ Chiêu đau tới mức nhe răng nhíu mày, phản ứng vô cùng chân thật. Nghê Y rất thích nhìn bộ dáng chật vật thất thố này của anh, cô bất chợt cảm thấy vừa rồi “hiến thân” cũng không mệt như vậy.
Lệ Chiêu nhìn không ra người phụ nữ này xấu xa tới như vậy, anh chặn ngang người bế lên, không tính là dịu dàng mà vứt người lên giường. sức lực không lớn, nhưng lúc lắc qua lại, Nghê Y thiếu chút nữa nôn cả bữa tối ra ngoài. Đang định chửi ầm lên, ngực bất chợt trầm xuống, Lệ Chiêu nện xuống ngực cô một tập văn kiện.
Anh không nói gì, sắc mặt bình tĩnh, quay người đi mặc áo khoác.
Nghê Y mở ra đọc.
[XX thông báo từ bỏ việc thu mua Công nghiệp Trừng Lan]
Lệ Chiêu mặc xong áo, đang cúi đầu chỉnh sửa cổ tay áo, “Năm sau chấm dứt hợp đồng xong, em có thể...”
"A a a!” Nghê Y kích động nhào lên, ôm lấy anh từ sau lưng.
Lệ Chiêu vóc dáng cao, với thể trạng này, đương nhiên anh sẽ không bị cô bế lên. Niềm vui của Nghê Y phát ra từ trong nội tâm, đuôi lông mày cũng đều sinh động đáng yêu. Trái tim Lệ Chiêu cũng theo đó mà sụp đổ, nhất là cái góc mềm mại kia đã biến thành cát lún mơ màng.
Anh phát hiện, so với việc giao tranh đấu chí, anh càng thích Nghê Y như vậy hơn. Mỗi một cái cau mày, một nụ cười của cô đều điểm xuyết sự chân thành tha thiết của thiếu nữ, lại pha chút non nớt của trẻ con.
Thật ra cô cũng mới chỉ 24 tuổi, vốn nên được nâng niu trong lòng bàn tay.
Bỗng nhiên, Lệ Chiêu có loại xúc động, cả đời này, anh muốn dốc hết sức lực, dùng cả thế giới để đổi lấy nụ cười của cô, những đau khổ mà cô từng phải gánh chịu, anh sẽ bù đắp toàn bộ cho cô.
Nghê Y cọ cọ lên ngực anh, phiền muộn nói: “Cảm ơn anh.”
Lệ Chiêu nói: “Buổi tối trở về nhà anh nhé."
(Mối quan hệ của hai nhân vật phát triển từ đây nên mình xin đổi cách xưng hô nhé.)
Nghê Y ngẩng đầu.
Anh nói: “Cùng anh đón năm mới.”
Sự thật chứng minh, lời nói xuất phát từ miệng đàn ông đều không đáng tin cậy, cái gì mà đón giao thừa, tiệc mừng xuân, tất cả đều là lời nói dối. Nghê Y tới nhà của anh, trong phòng tắm, trong phòng khách, Lệ Chiêu phát tiết điên cuồng lên người cô.
Thời điểm gần như ngất xỉu, Nghê Y mơ hồ nghe thấy Lệ Chiêu nói: “Nghê nhi, năm mới vui vẻ.”
Mặc dù không xem được pháo hoa.
Nhưng Nghê Y lại thấy pháo hoa, qua lỗ tai, dưới đáy lòng.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chính là kíp nổ, da thịt cọ xát tạo ra lửa, thiêu đốt khắp người, linh hồn tựa như lơ lửng không trọng lượng.
Giờ khắc này, cô tin tưởng vào thiên hoang địa lão*.
*Thời gian dài đằng đẵng, lâu như trời đất
Bị lăn lộn tới mệt mỏi, giờ phút này Nghê Y chỉ muốn nằm ngủ, trước khi ngủ cô vẫn không quên nhắc nhở, “Ngày mai là mùng 1 đầu năm, anh là con cả, phải trở về dâng hương.”
Lệ Chiêu “Ừm” một tiếng.
Nghê Y thả lỏng thân mình, chìm vào giấc ngủ.
Sau nửa đêm tuyết lại rơi, bầu không khí rất phù hợp để ăn tết.
Sáng sớm hôm sau, thế giới lộ ra ánh sáng, ánh sáng tươi mới thật sự. Nhưng Nghê Y không phải bị ánh sáng ngoài cửa sổ đánh thức, mà là bị... tiếng chuông cửa làm phiền.
Nghê Y như lọt vào trong sương mù, “Lệ Chiêu” cô khàn giọng gọi.
Bên trong toilet, Lệ Chiêu trả lời: “Dậy đi, có người đưa bữa sáng tới.”
Giọng điệu của anh rất bình thường, Nghê Y vốn không muốn để ý, nhưng chuông cửa vẫn kêu không biết mệt, thật sự khó chịu. Cô phiền muộn rời giường, trên người không một mảnh vải, tất cả đều là dấu hôn màu đỏ. Nghê Y quay đầu lại, bất chợt nhìn thấy trên gối đầu, vừa khéo đặt một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ.
Áo sơmi của Lệ Chiêu.
Nghê Y không nghĩ nhiều, cô mặc vào người, để chân trần, đầu tóc rối loạn ra mở cửa.
“Anh! Em tới đón anh! Đúng giờ đi...”
Ở ngoài cửa, Lệ Khả Nhi mới nói một nửa, miệng giống như bị bỏng, bất chợt im bặt.
Trong cửa, Nghê Y.
Trên người là áo sơ mi của đàn ông, cổ, chân, xương quai xanh đầy những dấu hôn ái muội, mỗi một chỗ đều thông báo cho toàn thế giới biết, một khắc đêm xuân kiều diễm tới mức nào.
Lệ Khả Nhi thét chói tai: “Sao cô lại ở trong phòng của anh tôi!”
Nghê Y cũng có chút sững sờ.
Lệ Khả Nhi tức muốn điên rồi, ý thức được điều gì đó, nhưng cô ta căn bản không muốn thừa nhận, ngược lại thay cô tìm lý do: “Cô, có phải cô tiến vào trộm đồ hay không! Cô, cô trộm văn kiện bí mật của công ty, không không, là trộm anh tôi, tiền của anh tôi!”
Lệ Khả Nhi dậm chân, chi thiếu nước nhảy dựng lên.
Nghê Y cảm thấy đau đầu, đầu óc luôn luôn nhạy bén lại giống như ngừng hoạt động.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới, có ngày mình lại bị bắt gian ngay tại trận như vậy.
Đang lúc mê mang, Lệ Chiêu từ phòng ngủ đi ra.
Nghê Y quay đầu lại, ánh mắt thê lương bất lực, như muốn bắt lấy cọng rơm cứu mạng.
Lệ Khả Nhi nóng lòng mượn sức đồng minh, vội vàng đẩy cô ra, “Anh, anh! Cô ta, người phụ nữ này....”
Lệ Chiêu mày kiếm như mực, ánh mắt sâu xa, anh ngồi xuống sô pha, hai chân bắt chéo, cúi đầu châm thuốc.
Khói nhẹ như sương, nhẹ như chính giọng nói của anh. Lệ Chiêu khẽ nâng cằm, nói: “Không hiểu chuyện, gọi chị dâu.”