Lệ Chiêu mua bữa sáng cho cô, cháo trắng, sữa bò và cả chả cuốn.
Nghê Y không có khẩu vị ăn uống, cô uống được hơn non nửa bát cháo liền buông thìa xuống. Cô nhìn Lệ Chiêu, ánh mắt dừng lại trên thái dương bên phải của anh, hỏi: “Tối hôm qua anh đánh nhau sao?”
Lệ Chiêu chuyên tâm ăn cháo, mí mắt cũng không nhấc lên, “Nhìn ra chỗ nào vậy?"
“Một vết xước.”
Lệ Chiêu ừ một tiếng “Đánh người yêu của em, đau lòng sao?”
Nghê Y không nói lời nào, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn cô.
Ánh mắt này rất nguy hiểm, thái độ kế tiếp của anh được quyết định bởi câu trả lời của cô.
Nghê Y cười rộ lên, dựa lưng vào chiếc ghế dựa sau lưng, “Thật ra ngày đó tôi đều thấy được, tôi thấy Tống Phi động tay trước, cố ý đẩy vỡ bình hoa, cố ý té ngã, cố ý diễn kịch cho tôi xem.”
“.…..”
Nghê Y nhướng mày, “Anh xem, vẫn có người có thể trị được anh."
Lệ Chiêu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân mình sẽ rơi vào loại tình trạng này, cảm xúc quá mức phức tạp, phức tạp tới độ nhất thời anh không biết nên vui hay buồn.
Nghê Y thưởng thức một lát, liễm thu ý cười nói, “Cảm thấy uất ức sao?"
Lệ Chiêu không muốn thừa nhận, nhưng đúng là đã bị cô nói trúng.
Nghê y khẽ nói: “Đây là anh thiếu tôi”
Rất lâu trước đó, thời điểm cô và Lệ Khả Nhi phát sinh xung đột, rõ ràng anh nhìn thấy tất cả nhưng vẫn ép cô phải xin lỗi. Nghê Y có thể giả bộ ngoan ngoãn, có thể hạ thấp chính mình, nhưng không có nghĩa, cô có thể mặc người bắt nạt.
Cô là người mang thù.
Cả gốc lẫn lời, đều nhớ kỹ.
Lệ Chiêu nhìn cô, “Có thù tất báo.”
Nghê Y giương cằm, “Cảm ơn vì đã khích lệ”
Nghê Y trở về phòng ngủ thay quần áo, khóa kéo đã được kéo xuống nhưng vẫn chưa cởi ra hoàn toàn mà treo lơ lửng trên vòng eo mảnh khảnh. Nửa phần trên được cởi rất dứt khoát, cúp ngực màu đen ôm lấy bầu ngực trắng nõn cao ngất, phô bày ra đường cong lả lướt.
Cửa phòng bị đẩy ra, Lệ Chiêu điềm nhiên bước vào ngồi lên sô pha, gác chân, không kiêng nể gì mà thưởng thức.
Nghê Y liếc mắt nhìn anh một cái, coi anh trở thành không khí.
Dây áo mảnh mai tuột xuống, cô nghiêng đầu, như có như không mà vuốt mái tóc dài.
Trong tất cả các cấp độ quyến rũ, muốn cự còn nghênh là kế sách vi diệu nhất.
Nghê Y thật sự coi người đàn ông này như cái rắm, ném áo ngực lên giường, lộ ra các đường cong phập phồng nhấp nhô. Thậm chí cô còn không cần dùng tay che đậy, da thịt trắng nõn như có thể tỏa sáng. Không biết vì sao không thể kéo khóa xuống dưới, cô thử giúp nhiều lần đều vô ích.
Thật phiền toái, cô ngẩng đầu nhìn Lệ Chiêu, “Anh giúp tôi với.”
Lệ Chiêu bật cười, kế sách này cô làm tốt lắm, hiện giờ cũng biết đánh đòn phủ đầu.
Anh đi qua, trực tiếp dán lên phía sau lưng cô, bàn tay lướt qua bộ ngực sữa, mơn trớn vòng eo duyên dáng, sau đó dừng lại trên váy.
Lệ Chiêu thấp giọng nói bên tai cô: “Chiếc váy này hỏng rồi, anh trai mua cho em chiếc váy mới?”
Giây tiếp theo, anh đơn giản thô bạo kéo chiếc khóa xuống, vạt váy rơi xuống mắt cá chân, nhăn nhúm thành một nùi, tựa như đóa hoa màu hồng nhạt.
Lần này chỉ có hai người bọn họ, càng thuận tiện cho Lệ Chiêu trêu đùa.
Cháo lạnh, nhưng anh thì nóng.
Cuối cùng Nghê Y bị anh ấn lên ván cửa, một chút khe hở cũng không lưu lại. Nghê Y đau đớn kêu dừng lại nhưng Lệ Chiêu không nghe. Cô chửi ầm lên: “Đúng là chó má!”
Lệ Chiêu cúi người, hai tay vòng lên phía trước giữ chặt eo cô, giọng mang ý cười, “Lợi hại, tàn nhẫn, ngày cả chính mình cũng mắng.”
Không cho Nghê Y cơ hội cãi lại, anh đẩy hông về phía trước, phá nát tiếng rêи ɾỉ của người phụ nữ.
Cuộc chiến kéo dài, sau lưng Lệ Chiêu đều là mồ hôi, nằm trên giường thoả mãn nhắm mắt lại.
Nghê Y ngủ nửa tiếng, cô chịu đựng đau, đứng dậy thay quần áo.
Lệ Chiêu liếc mắt nhìn cô một cái, “Đi đâu vậy?”
Nghê Y đã thay xong trang phục, tự trang điểm cho mình xinh đẹp tươm tất, trong đầu Lệ Chiêu bỗng nhiên nhảy ra một câu, câu này không thích hợp dùng cho phụ nữ, nhưng lại rất hợp với Nghê Y vào giờ phút này.
Mặt người dạ thú.
Lệ Chiêu lạnh lùng: “Ép khô tôi xong rồi lại muốn bỏ đi?”
Nghê Y ngay cả nhìn cũng không nhìn, từ trong túi lấy ra một tờ tiền giấy, ném lên người anh, một trăm tệ, “Trả lại tôi 80”
Không một câu vô nghĩa, một giây trước vẫn dịu dàng triền miên, giây tiếp theo đã ra trận gϊếŧ địch, loại năng lượng này khiến Lệ Chiêu mê muội vô cùng, mê đến chết đi sống lại.
Anh biết cô đi giải quyết chuyện công ty, cho dù vụ thu mua đã trở thành kết cục đã định, nhưng cô vẫn tận hết sức lực, chỉ cầu mong điều kỳ tích sẽ lật ngược thế cờ.
Sau đó, hai người ai lo phận nấy, không còn cố tình gặp gỡ.
Lệ thị bận rộn tiến hành việc xây dựng hạ tầng đường sắt cao tốc Giang Thành, hạng mục hơn 1 tỷ NDT, Lệ Chiêu bận tới mức chân không chạm đất, chạy qua lại giữa Thanh Hải và Bắc Kinh, tiếp theo lại ở nước ngoài hơn mười ngày nửa tháng.
Có đôi khi xã giao phải uống tới say mềm, mặc trợ lý nâng về khách sạn. Giày và áo khoác bay loạn, đôi tất màu đen ôm lấy mắt cá chân, chiếc quần tây ôm lấy hông và độ cong vòng mông, thoạt nhìn người đàn ông càng thêm thành thục gợi cảm.
Đồng nghiệp nữ đi theo nào đã từng gặp qua Lệ tổng tửu sắc vẹn toàn như vậy, tửu lượng kinh người, cho dù say đến loại trình độ này cũng chỉ phá vỡ lớp vỏ cấm dục bên ngoài-- điều này được gọi là khắc chế sự thất thố.
Lệ Chiêu kéo cà vạt xuống, cầm di động gọi video.
Tiếng chuông kéo dài, đầu dây bên kia không trả lời, Lệ Chiêu lẩm bẩm một câu, nữ đồng nghiệp nghe thấy thì mặt đỏ tai hồng, nếu không phải ảo giác, hình như Lệ tổng vừa gọi... Vợ ơi.
Hạ lưu lại dịu dàng.
Giai đoạn bận rộn qua đi đã là một tháng sau.
Thư ký báo cáo công việc như lệ thường, sau khi báo cáo xong anh ta không lập tức rời khỏi văn phòng. Lệ Chiêu nhìn anh ta, "Có việc gì?"
Thư ký: "Thủ tục thu mua Công nghiệp Trừng Lan đã hoàn thành, ngày mai chính thức thay đổi quyền sở hữu, thay đổi tên công ty, một lần nữa điều chỉnh lại thành viên hội đồng quản trị, Cô Nghê vẫn có tên trong danh sách như cũ, nhưng không còn đảm nhiệm chức vụ giám đốc điều hành nữa, tương đương với việc quyền lực trống rỗng"
Lệ Chiêu tiếp tục lật văn kiện, "Gần đây cô ấy đang làm gì?”
Thư ký nói: "Cầu người, những người có thể cầu đều cầu”
Lệ Chiêu nhỏ giọng nói: "Không biết tự lượng sức mình."
Thư ký cả gan “Không ai hiểu rõ cô Nghê hơn Lệ tổng ngài”
Lệ Chiêu không phủ nhận.
Chỉ là thư ký cảm thấy khó hiểu: “Vì sao cô Nghê không nghĩ tới việc nhờ ngài hỗ trợ "
“Cô ấy chết, cũng sẽ không cầu xin tôi.” Lệ Chiêu siết chặt chiếc bút trong tay, thần sắc bình tĩnh đến cực điểm.
Thư ký đang định rời đi.
Lệ Chiêu bất chợt gọi người lại: "Cô ấy cầu xin người ta như thế nào?”
Thư ký ngẩn người, "A?”
"Nói chi tiết."
Đến đây, thư ký đã biết, chuyện kể tiếp ông chủ muốn làm là gì
Ý chí của Nghê Y mạnh gấp trăm lần những người khác, Công nghiệp Trừng Lan thất thủ đã là điều không thể bàn cãi. Nhưng cô ấy chỉ dám thở mạnh một hơi, sau đó lại mặt trong mặt ngoài, bôn ba khắp nơi, giống như hồi quang phản chiếu cuối cùng của một người cạn kiệt vận số.
Rất nhiều người đang đợi để chê cười cô, thậm chí còn cố ý đùa bỡn cô.
Cô đều biết.
Nhưng Nghê Y chỉ lo dàn dựng sân khấu, không để bụng việc mình trở thành vai hề.
Mãi cho tới khi, cô nhận được thông báo thay đổi cơ cấu tổ chức nhân sự và những thay đổi khác được ban hành nội bộ bên trong tập đoàn, lúc này cô mới chấp nhận số phận của mình, trái tim như đã chết, sẵn sàng giơ tay chịu trói.
Nghê Y khép máy tính lại, cuộn tròn trên hàng ghế sau của xe, nặng nề nhắm mắt.
Thời Di lái xe, ngay cả thở mạnh cũng không dám thở, tới khi gặp đèn đỏ mới dám lặng lẽ quay đầu lại nhìn.
Nghê Y rất tỉnh táo, cô đang ngắm nhìn cảnh đêm lưu động bên ngoài cửa sổ.
Còn năm ngày nữa là đến đêm giao thừa, đèn l*иg đỏ trên đường chạy dài không dứt, màu đỏ này rất loá mắt. Nghê Y cảm thấy trong mắt đau nhói, cô nhắm mắt, khi mở ra lần nữa, khóe mắt đã dính một chút ướŧ áŧ không dễ phát hiện.
Trái tim Nghê Y trống rỗng, sự trống trải khiến cô trở nên mềm yếu, muốn túm lấy đồ vật nào đó để chống đỡ. Hình bóng đầu tiên xuất hiện trong tâm trí cô rất rõ ràng, sâu sắc, mạnh mẽ. Tiềm thức này khiến Nghê Y cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi mình sinh ra cảm giác ỷ lại vào anh, hay có thể nói, trong sự cân bằng giữa yêu và gϊếŧ, cô đã vô tình coi anh trở thành một bộ phận trong sinh mệnh mình.
Nghê Y dồn ép những cảm xúc lung tung rối loạn đó, mạnh mẽ nhét trở lại đáy lòng.
Cô theo bản năng gọi điện thoại cho Cung Vân.
Trời đất bao la, cô chỉ có duy nhất một người huyết mạch tương liên này.
Cung Vân nhận điện rất nhanh, nhưng giọng điệu lại không kiên nhẫn: “Mẹ đang đánh bài, có việc gì nói ngắn gọn thôi.”
Nghê Y đỏ mắt, im lặng vài giây rồi nói: “Không có việc gì, con gọi nhầm."
Cô nhanh chóng cúp điện thoại, lắc lắc đầu, đem nước mắt nghẹn trở về.
Một năm này, đối với Nghê Y mà nói, chỉ có mất mát.
Tiếc nuối lại nhiều, cũng không thể ăn tết một cách héo rũ như vậy được, đủ điều xúi quẩy.
Trước giao thừa một ngày, Nghê Y đi spa toàn thân, mặc chiếc váy mới trở về Lệ gia ăn tết.
Thật ra Nghê Y cũng có thể lựa chọn không trở về cái gọi là nhà đó .Có thêm cô, cùng lắm là nhiều thêm một bộ bát đũa, nhưng thiếu vắng cô thì người nào đó có thể thoải mái hơn rất nhiều. Ví dụ như, Lệ Khả Nhi.