Nghịch Thiên Thần Y Phi

Chương 11: Muốn đi ngươi đi

Luyện dược sư do Sở gia chủ mời đến kiểm tra xong nói: "Trên người bát tiểu thư không bệnh không đau, mạch tượng cũng bình thường, không giống có chuyện gì! Tiểu cô nương bây giờ vì đố kỵ mà giá họa cho người khác, càng lúc càng không giống gì, khiến lão phu khi không đi một chuyến. Gia chủ, lão phu xin cáo lui trước."

Sở Ba Nhã thật sự tức muốn thổ huyết, vốn tưởng luyện dược sư đến thì có thể vạch trần lời nói dối của Sở Cửu Ca, khiến cô phải kết thúc sự hành hạ khủng bố này.

Nào ngờ, luyện dược sư này là cùng một giuộc với Sở Cửu Ca, lừa người.

Vừa tức vừa đau, Sở Ba Nhã trợn trắng mắt ngất đi.

"Diễn tiếp không được nữa thì giả bộ ngất đi, quả là có chút thông minh!" Có người khinh miệt nói.

Sở gia chủ phận nỗ nói: "Tứ đệ, chuyện hôm nay đến đây thôi, sau này không được nhắc đến nữa, các ngươi cũng nên quản giáo tốt bát nha đầu, đừng để cô ta làm ra những chuyện mất mặt như vậy."

"Vâng! Đại ca." Sở tứ gia không có chút địa vị trong gia đình, đương nhiên không dám nghịch ý vị đại ca gia chủ này của hắn.

"Đại ca, vâng vâng vâng, đệ nhất định sẽ quản giáo tốt tiểu bát! Cô ấy hôm nay thật sự không ra gì." Sở tứ gia đem người đưa đi.

Sở Cửu Ca hỏi: "Đại bá, vẫn còn chuyện gì sao? Nếu không còn chuyện gì thì ta về chăm sóc mẫu thân đây, những chuyện vặt vãnh như vậy, đại bá là nhất gia chi chủ mà lại phải xử lý, thật sự cực khổ cho người, sau này chúng con tự giải quyết riêng với nhau là được."

Sở gia chủ cảm thấy Sở Cửu Ca của hôm nay có chút không giống trước, lúc trước cho dù thiên phú hơn người, cô đối với vị trưởng bối hắn đây vẫn có chút kính trọng, không bao giờ dám nói chuyện với hắn như vậy.

Cô của hôm nay dùng thực lực ngưng thể cảnh nhị trọng một chiêu đánh bại lão bát với thực lực tứ trọng, cuối cùng là do cô may mắn hay lão bát quá tệ?

Hay là cô tại Dung vương phủ đã có được đồ tốt gì? Khiến cả người cô như thoát thai hoán cốt.

Sở gia chủ đối với Sở Cửu Ca nói: "Mâu thuẫn giữa con và gia đình lão bát chỉ là thuận tiện xử lý mà thôi, hôm nay kêu con tới là muốn con với ta đến Tần gia xin lỗi."

"Chuyện xảy ra tại võ đài chiêu thân của Dung vương hôm nay ta đã nghe nói, việc này gây ra ảnh hưởng không nhỏ cho Tần gia, Tần thiếu chủ đến nay vẫn còn ở trong địa lao của Dung vương phủ. Chúng ta nhất định phải đến Tần gia tỏ ý xin lỗi, tránh cho hai gia tộc sinh ra hiềm khích."

Sở Cửu Ca giọng bất thiện nói: "Xin lỗi Tần gia, ta tuyệt đối không đi! Ta chỉ công bố bộ mặt vô sỉ của Tần Hàn cho mọi người biết mà thôi. Nếu họ sợ mất mặt, vậy thì có thể đừng làm ra những chuyện mất mặt mà!"

"Sở cửu tiểu thư, việc này bọn ta đã điều tra rõ ràng, mọi thứ chỉ là do tiểu Điệp hồ ngôn loạn ngữ! Tiểu Điệp xưa nay luôn muốn làm thị thϊếp của thiếu chủ, thiếu chủ vốn không thích cô ấy. Cô ấy yêu quá hóa hận cho nên tại võ đài hại cô xong mới nói ra những lời như thế, thiếu chủ nhà ta là vô tội!" Một người dáng mạo tầm thường luôn không nói gì ngồi một bên lên tiếng.

"À! Thì ra Tần Hàn là bị vu hại sao?" Sở Cửu Ca đùa cợt nói.

"Không sai! Thiếu chủ nhà ta là bị tiện nhân đó vu hại, ngươi lại đem sự tình náo lớn làm cho danh dự của thiếu chủ và Tần gia ta bị tổn hại. Vô luận thế nào Tần gia ta thề không bỏ qua!" Thái độ hắn cường thế, ức hϊếp người nói.

Sở Cửu Ca nhìn họ một cách chế giễu: "Vậy ta cũng nói Tần gia ngươi vu hại ta trộm đi Tần gia chi bảo đó! Đợi Tần gia chủ và Tần Hàn đến Sở gia xin lỗi ta trước rồi nói, muốn ta xin lỗi các ngươi, không có cửa!"

Nhóm người Tần gia hai mắt nổi lửa, nóng nảy nói: "Ngươi trộm đi Tần gia chi bảo chúng ta, nhân chứng vật chứng đầy đủ, căn bản không phải vu hại, chúng ta chỉ nhìn việc mà nói, Sở cửu tiểu thư không nên ăn vã."

"Mấy người nói thiếu chủ nhà ngươi bị vu hại thì là vu hại, chẳng lẽ ta lại không thể nói chính mình bị vu hại sao? Hơn nữa ta có phải bị vu hại hay không, Tần gia ngươi rõ nhất." Sở Cửu Ca lạnh giọng nói.

Sở gia chủ cũng không nghĩ đến Sở Cửu Ca sẽ không phối hợp như vậy, lúc trước cô đối với lời của vị đại bá gia chủ hắn đây đều không dám nghịch lại.

Hắn cảm thấy uy nghiêm gia chủ Sở gia của hắn bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mặt giận dữ nói: "Ca nhi, con cuối cùng muốn náo đến khi nào? Mau đi Tần gia xin lỗi, sau đó đến Dung vương phủ đem người vô tội là Tần thiếu chủ thả ra mới là việc cấp bách lúc này. Địa lao của Dung vương phủ là nơi thế nào, Tần thiếu chủ sao có thể ở trong đó?"

"Ta không đi! Tần Hàn hắn một chút cũng không vô tội, nhốt hắn mấy chục năm cũng xứng đáng." Sở Cửu Ca thản nhiên từ chối.

"Nếu Sở cửu tiểu thư không đi, vậy thì Tần Phong chỉ đành đắc tội." Đáy mắt Tần Phong vụt qua vẻ âm lạnh, như rắn độc tiếp cận Sở Cửu Ca.

Hắn tuy là một nô bộc không nổi bật gì trong Tần gia, nhưng tu luyện mấy mươi năm, so với Sở Cửu Ca lúc chưa bị phế chỉ mạnh không yếu.

Bây giờ đối diện với Sở Cửu Ca yếu hơn cả lúc trước, đâu cần nhiều lời, trực tiếp đánh ngất đem đi là được.

"Phụt!" Tần Phong bắt hụt có chút bất ngờ, Sở Cửu Ca vậy mà có thể tránh được?

Sở Cửu Ca lạnh giọng nói: "Nô tài nhà ngươi là ai cho ngươi cái gan này, đây là Sở gia ta, ta là Sở gia cửu tiểu thư, ngươi lại dám ở đây động thủ!"

"Đại bá, ta ở Sở gia bị người ức hϊếp, gia chủ người đây là chuẩn bị giả mù à?" Sở Cửu Ca mặt giận dữ nhìn Sở gia chủ nói.

"Cửu Ca, nghe lời! Đừng náo nữa, người Tần gia cũng sẽ không động thủ." Sở gia chủ khuyên bảo nói.

"Tần gia ta sẽ không đi, muốn đi ngươi tự mình đi!" Thái độ của Sở Cửu Ca vẫn kiên định như vậy.

"Không biết tốt xấu!" Mắt Tần Phong loé qua hàn ý thâm lạnh, lại lần nữa đối Sở Cửu Ca ra tay.

Sở Cửu Ca may mắn, được Dung vương phủ thưởng cho đan dược có thể tu luyện thì thế nào?

Tần gia họ có thể phế đi cô lần thứ nhất thì cũng có thể phế đi cô lần thứ hai.

Nhưng khiến hắn thất vọng là, mỗi một lần công kích của hắn đều bị Sở Cửu Ca như cá chạch vi diệu mà tránh khỏi.

Tần Phong hướng những người khác nói: "Còn ngơ ra đó làm gì? Cùng lên!"

Sở Cửu Ca có thể sử dụng năng lực nhìn sâu của bất diệt sinh mệnh chi đồng tránh khỏi công kích của Tần Phong, nhưng thực lực của cô chỉ là ngưng thể cảnh nhị trọng, đối diện với công kích của một nhóm người, căn bản không thể lần nào cũng tránh khỏi.

Mà đại bá của cô lại trân trân nhìn cô tại đại sảnh của Sở gia bị người vây đánh, cho dù bị đánh thương hay đánh phế, cũng chỉ vô tình mà nhìn, giống như chuyện gì cũng không nhìn thấy vậy.

Một thiên tài có thể tu luyện lần nữa, ai biết thiên phú có được như lúc trước hay không, Sở gia chủ cảm thấy vì một người như vậy mà đối địch người Tần gia, không đáng!

Ngay lúc bàn tay hung dữ đó chuẩn bị đánh đến Sở Cửu Ca, muốn đem Sở Cửu Ca đánh bay ra ngoài, một âm thanh trung khí mười phần truyền đến, "Đám hỗn trướng các ngươi từ đâu lăn đến, lại dám ở địa bàn Sở gia ta ức hϊếp cháu gái ngoan của ta."