Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chương 21

TIO: tao không đáng phải chịu như thế

TIO: tao đáng được hưởng tình yêu bình thường công khai

TIO: tao không đáng bị bỏ rơi cả tuần rồi đến lúc nó muốn đi chơi thì được hưởng tí quan tâm nhỏ giọt

Dzung: tho^i nao"

Dzung: may" dung1 noi’ nua~

Dzung: may" noi’ lungtung ca? roi"

Dzung: dung" khoc’

Dzung: khoc’ nhieu" su*ng ma(t’ ma" dau dau" the^m

TIO: uh, tao không khóc nữa đâu

TIO: có lẽ tao nói lăng nhăng cả thật

TIO: dạo này đầu óc tao hơi có vấn đề

TIO: chắc là thiếu máu

TIO: hôm trước tao hiến máu ở trừong mày ạ

TIO: được 80K

TIO: vừa hay phải mua sách Britain

TIO: Hà Nội mấy hôm nay hanh hanh

TIO: tao lại bị nẻ

TIO: mày ở đây thì tao rủ mày đi Tràng tiền plaza mua kem bôi nẻ rồi

TIO: mà thôi, đừng liên lạc gì với HN nữa nhé

TIO: mày liên lạc rồi tao lại nhận mail, vô lý lắm

TIO: tao chịu thế nhiều rồi cũng đến tự tử mất thôi

TIO: ah, tao đùa đấy, không sao đâu

TIO: tao sẽ ổn cả thôi mà]

Những ngày cuối tháng 10/2003

Đem một mớ những bản chat với Dũng lên HNC. Là lá la, dân tình xông vào mổ xẻ nhiệt liệt. Cái anh chàng Hexadecimal nói rằng mình phải dịu dàng, phải nhẹ nhàng, phải gì gì dó nữa, túm lại là phải thể hiện sự tôn trọng người yêu. Ừ, anh ta nói cũng phải thôi, vì anh ta có đọc được những bức thư mình vừa viết vừa khóc, có chứng kiến những lúc mình dịu dàng, mặt mũi ửng hồng lên, nem nép như một con mèo con khi đi với HN đâu. Khổ thân mày, TIO! Ai bảo mày chỉ đưa cho người ta xem những cái mày chửi bới riết róng làm gì. Sao không đưa những đoạn viết nhão nhoẹt đầy nước mắt nước mũi lên?

Rồi thêm cái con dở hơi whiterose82 nữa, nó thì biết cái x gì mà lèo nhèo. Nào là "TIO làm thế là không được", theo tớ TIO phải thế nọ, theo tớ TIO phải thế kia! Amen, cái giọng của nó nghe sặc mùi mấy tờ báo Thế giới phụ nữ với Hạnh phúc gia đình! Gớm, cứ làm như người ta chưa lĩnh hội cái mớ lý thuyết xám xịt ấy bao giờ ý (hí hí, mình cũng từng bịa mấy bài rao giảng củ chuối, được khá tiền đấy chứ!). Ờ mà mình có phạm thượng gì với nó không mà nó lựa đúng lúc này để nhảy vào dạy môn Giáo dục con dâu cho mình nhỉ? Nghĩ lại mấy lần chat với nó rồi mấy bài viết trao đổi, ờ, ai mà ngờ nó quay ngoắt 180 độ, đang khen hết lời chuyển sang chê kịch liệt thế! Thôi, từ giờ cạch cái mặt nó ra.

Rồi tiếp theo là một đám hỗn loạn, con bé Ngọc Anh nhảy vào, rồi bà Tân Nguyệt... Đọc mấy bài bênh vực thế này dễ chịu thật! Tiếp theo nữa thì lộn tùng phèo hết cả, kiểu như mấy ông già đánh cờ ở Bờ Hồ, dân tình bu quanh để xem, chỉ trỏ mách nước rồi quay ra cãi nhau, đánh bật cả khổ chủ ra. Đang chán đời, đọc mấy bài cãi nhau thì vui đấy, nhưng giá như nhân vật chính không phải là mình...

Cũng may, sau 2 ngày và sau khi mình tống một trong những đoạn chat đau khổ rêи ɾỉ lên thì tình hình lắng dịu. Cái anh admin của HNC dễ thương quá cơ (chả bù cho mấy lão admin với mod bên TTVN). Chắc vì đoạn chat đấy thê thảm quá hay sao mà bao nhiêu người nhắn tin riêng cho mình, ai cũng bảo: "Định viết lên diễn đàn, nhưng..." y dà, nhận thư riêng và đọc nó trong một hàng net mà không ai quan tâm đến ai thật là sung sướиɠ! Cái HNC này có nhiều người giỏi an ủi ghê cơ...

Những ngày đầu tháng 11

Một tháng mới bắt đầu bằng những nhát kéo xoèn xoẹt lia trên tóc mình và một loạt bài cãi vã nóng phừng phừng trên HNC. Tất cả từ cái đoạn Những ngày cuối tháng 10 của mình mà ra cả. Tự dưng hâm lên post đoạn chửi con WR làm gì nhỉ? Hình như là chiều hôm đấy mình nhận được PM xin lỗi của Hexadecimal, hừ, anh ta nói toàn cái hay cái đúng cả, có sao đâu mà xin lỗi. Cái đứa đáng phải xin lỗi mình là con WR kia kìa, dã post cái đoạn chat đầy nước mắt nước mũi lên như thế rồi mà nó vẫn còn nói thêm được. Kiểu viết bài bẻ lại bà Tân Nguyệt lèm bèm đấy của nó làm mình sôi tiết… Mình biết thể nào cũng cãi nhau to nhưng mà cú lắm, không chịu được!

Ờ, cãi nhau to thật! Cái diễn đàn yên tĩnh cứ sôi sùng sục lên. Híc, hình như mình cứ vào chỗ nào là gây chuyện phá phách chỗ đấy thì phải. Không, mẹ ơi, con vô tội!!! Con luôn muốn làm thành viên chăm ngoan của tất cả diễn đàn. Nhưng “chúng nó” cứ ép con Mà vụ chửi bới này vừa hay lại nổ ra đúng dịp TTVN chết đứ đừ, mình rỗi hơi thừa cơm ngồi gân cổ cò co cổ ngỗng bẻ lại con giomuadong và một đám bâu xâu. Gì chứ lý sự thì đơn giản!

Củ chuối nhà cái thằng TH bên KHC, nó đăng ký nick Zoo để vào dạy khôn mình, triết lý rằng không nên phủ định quá khứ. Ờ, có ai phủ định đâu, nếu phủ định thì hôm trước mình đã “hóa vàng” cái NKTY bằng giấy rồi. Lại thêm cả nick Vanhia nữa, nhìn giọng văn kiểu đấy, cách nói kiểu đấy, lại còn cái PM gửi cho lão exorcist nữa, biết vẫn chỉ là TH thôi nhưng mình lờ đi, chừng nào nó còn chửi mình theo cái kiểu nặc danh đấy thì mình cũng vẫn chửi nó như chưa biết nó là ai. Hừ hừ, điên lắm rồi! Bạn với chả bè!

Cuối cùng thì mình cũng ổn, chửi rủa ít nhất cũng làm mình cảm thấy hả hê nhẹ nhõm và bao nhiêu bạn bè thì vẫn ở bên cạnh. Thùy gửi mấy link trắc nghiệm vui, con bé Heo và bà Tân Nguyệt thì rủ rê mình đi ăn… cả mấy nhân ở HNC như lão exorcist và bạn gái lão ý nữa (con bé dễ thương tệ, ai đời mình bảo thích con thú bông béo béo ngu ngu, thế là nó mua 1 con chó bông béo béo ngu ngu mang cho mình thật!), cứ online là được buôn chuyện chẳng còn thời gian mà nghĩ ngợi ủ dột. Chị maihoa đã nói gì nhỉ “Ngẩng cao đầu lên và mỉm cười em nhé”, hihi, mình đi cắt tóc cho đầu nhẹ bớt và có thể ngẩng cao lên đây!

Ngày 12/11/2003

Cả ngày bị quay trong phòng thi. Buổi trưa tranh thủ vào mạng, vừa vào trang chủ của Thăng Long xa mẹ thì thấy cái nick của HN lù lù trong danh sách thành viên online. Ôi thôi xong, bao nhiêu cảm hứng về Da Vàng với chả da đỏ hăm hở định post nó tụt đi đâu mất. Hôm trước ngồi dọn lại cái bàn ở cơ quan, thấy một cái gì đó chương chướng, nghĩ mãi mới ra là cái ảnh "chân rung" mình HN chụp hôm đi ăn chân gà l*иg trong cái khung mình nằng nặc đòi HN đi mua. Ờ, nhìn nó mặc niệm một lúc rồi mình đút vào ba lô, về nhà là nhét trong xó tủ, nhẹ người!

Tối, đi ăn với bà Tân Nguyệt, nhồi hết một đĩa khoai tây rán với 5-6 cái nem chua, một đĩa nộm xinh xinh và một cốc chè tú ụ. Tí nữa về ăn cơm nhà chăm ngoan nữa. Thất tình kể cũng chẳng hại gì mấy, mình ăn ngon hơn mới chết! Cứ ăn thế này rồi lại tự hỏi: "Sao mình béo thế?!"

Muộn muộn, chat với một anh chàng mới quen qua HNC. Thành viên bên này tâm lý thế, sau vụ xì căng đan thất tình này, mình phải add bạn mới trong YM mỏi tay. Hí hí, nói tiếp vụ anh chàng mới quen. Tên này ngộ thật, hắn kể là sau khi đọc xong NKTY của mình, hắn mơ thấy mình mặc áo tắm đi dưỡn dẹo ở bể bơi. Hơ hơ, NKTY với bể bơi nó liên quan gì đến nhau? Mình thì nhát nước, có đả động đến chuyện bơi lội đâu nhỉ? Mà rét thế này thì...

Mình đang co ro khoanh chân trên ghế nghe Thanh Lam hát Lãng đãng chiều đông Hà Nội, Không thể và có thể, lời của mấy bài này bi đát quá! Gió thật, mùa đông về rồi... không có HN, sẽ lạnh lắm đấy.

NHỮNG BỨC THƯ LÚC GIẬN HỜN

Chào anh, chắc là anh đi Nghệ An chưa về. Em đã nghĩ nhiều về việc giận nhau gần đây nhất. Em cảm thấy mệt mỏi vì những lần nói với anh là chia tay, rồi làm lành, rồi lại tiếp tục có chuyện và vòng quay lặp lại. Chuyện thì không có gì nghiêm trọng cả. Chỉ là mấy lần anh nói rồi không làm thôi. Nhưng em không thích mình trở thành người chủ động chờ đợi, chủ động giận dỗi rồi lại chủ động ậm ừ làm lành nữa. Em vốn dị ứng với những người có thái độ thiếu trách nhiệm. Mà hơn một lần anh tỏ ra như thế rồi. Em nghe, nhìn, so sánh những gì anh nói và làm. Vẫn là những lời nói, chẳng giải quyết được cái gì cả. Em đã từng bắt đầu tin anh, bắt đầu nghĩ về tương lai, thậm chí đã nói với người khác về cái tương lai không xác định ấy. Nhưng với kiểu nói và làm như anh vẫn thể hiện, em lại một lần nữa phải đặt dấu hỏi? Anh nói, anh hứa, rồi anh có làm khôgn hay lại như chuyện anh bỏ thuốc, anh mua vé xem phim, anh viết bài… Dù anh nói là sẽ thế này thế khác, nhưng với tính cách của anh, em không dám tin những gì anh nói sẽ trở thành sự thật. Em phải làm gì bây giờ? Lại quay về với cái tư tưởng được ngày nào biết ngày đấy à? Hay là lại tin, lại hy vọng vào những lời anh nói, anh hứa, để rồi nhanh chóng thất vọng? Anh có thể bảo rằng em vớ vẩn, em suy nghĩ linh tinh, em khổ quá hoá rồ hay sướиɠ quá hoá điên. Anh cũng có thể cho rằng em trẻ con, sến, cải lương khi viết cái này cho anh. Nhưng em thật sự muốn nói rõ với anh một lần để stop mọi chuyện cho thanh thản. Em không nói với anh ngay qua điện thoại đêm trước vì em muốn anh đi công tác yên tâm, và cũng vì em không giỏi diễn đạt mọi thứ bằng lời nói. Em nói, anh sẽ gạn hỏi tại sao và em sẽ lại im lặng. Rồi anh sẽ lại hỏi em còn yêu anh không. Em sẽ không trả lời được đâu. ừ, cứ cho là em còn yêu anh đi, rồi sẽ đi đến đâu? Em không muốn tin để rồi sau này ngồi khóc lóc và tự trách mình. Em muốn chấm dứt mọi chuyện trước khi quá muộn. Em và anh có lẽ cũng không hợp nhau như em đã từng tưởng tượng. Em cần một chỗ dựa vững chắc, yên ổn. Em không cần một người khéo nói nhưng vụng làm. Anh cần một người biết thông cảm và ít đòi hỏi, em lại quá cực đoan và cầu toàn. Tốt nhất là để cả hai tự do, chứ cứ trói nhau bằng trách nhiệm với thông cảm thì chán lắm.