Nhật Ký Tình Yêu TIO

Chương 20

TIO: nó nghe giọng tao alo là tắt luôn máy đi

TIO: tao gọi lại mãi không được

TIO: tao thấy sốc vì kiểu cư xử đấy

TIO: chẳng lẽ tao đáng ghét

TIO: đáng khinh bỉ ghê tởm đến mức ấy

TIO: hình như tao luôn là người làm phiền người khác

TIO: bây giờ cũng thế

TIO: tao lại làm phiền mày

Dzung: noi’ ba^y.

Dzung: gio" ni" tao ho^ng chat thi" lem" cai’ gie"

TIO: uh

TIO: ít nhất cũng có người an ủi tao

TIO: lâu rồi tao mới khóc nhiều thế

TIO: cũng chẳng phải tại hN

TIO: thôi, tao đi ngủ đây

TIO: mày ở lại vui nhé

Dzung: ye^n nao"

Dzung: cu*’ chat dee

Dzung: tien" netl de tao bao? thang Hoang" mang card cho may"

TIO: thôi, không sao đâu

TIO: tao cũng phải quen thôi

TIO: thực ra vấn đề đâu có gì

Dzung: k0 co; gi" ma" khoc’ nuc’ no?

Dzung: thang" Hm no lm" gi" may" nua~

TIO: khong co gi nua dau

TIO: no cung goi dien lai cho tao roi

TIO: tao buon la vi chuyen khac

Dzung: chuyen. gi"

Dzung: noi’ me may" di cho tao nho"

Dzung:

TIO: uh, cũng chẳng biết nói thế nào

TIO: mà thực ra cũng có gì đâu

Dzung: may" noi’ k0 co’ gi" nghia~ la co’

TIO: tao cũng chẳng biết diễn tả thê snào

TIO: taonghĩ nhiều về chuyện HN với tao bỏ nahu

TIO: tại sao nó không hiểu đứa con gái nào yêu cũng ích kỷ như thế

TIO: tại sao lại xảy ra những chuyện vớ vẩn kia

TIO: à, không vớ vẩn tí nào

TIO: mọi chuyện bắt đầu tốt đẹp biết bao nhiêu

TIO: lẽ ra tao không nên nói với nó đêm 31/12

TIO: lẽ ra tao nên im lặng làm bạn nó

TIO: hoặc khôn ngoan dụ nó tỏ tình trc

TIO: tao buồn quá mày ạ

TIO: hôm nay tao đã gọi điện hỏi nó 2 cái đĩa tao tặng nó

TIO: tự nhiện tao nhgĩ dến lúc đi mua đĩa

TIO: tìm chọn mãi

TIO: vét hết chỗ tiền trong túi để mua ở 49 Quang Trung

TIO: rồi in bản nhạc làm giấy gói

TIO: nhưng cũng chẳng là gì so với cái đĩa Kitaro mà người ta tặng nó

TIO: tao đã sai rồi

TIO: tao tưởng cái nhạc cổ điển nó thích cũng gióng như nhạc tao vẫn nghe

TIO: mày còn đấy khong?

Dzung: u,con"

Dzung: ke? tiep’ di

TIO: uh

TIO: tao sai rồi

TIO: tao tưởng nó thông cảm được với tao

TIO: mà tao có làm gì quá đáng đâu

TIO: tao chỉ muốn nó tỏ ra nghiêm túc với chuyện tình yêu thôi mà

TIO: hình như tao là nỗi xấu hổ cho tất cả mọi người

TIO: mẹ tao xấu hổ vì tao

TIO: HN cũng thế

Dzung: may" noi’ lang nha(ng gi" thia’

Dzung:

TIO: uh, tao cũng chẳng biết

TIO: trong suy ngĩ của tao, yêu nhau là phải có hình thức thong báo rộng rãi cho mọi người

TIO: vd như cùng đi sn bạn hay đến ra mắt bố mẹ vào dịp thích hợp

TIO: hình như tao sai rồi

TIO: tao đòi hỏi thế là quá đáng

Dzung: k0

Dzung: k0 sai

TIO: mày thấy không sai thật chứ?

TIO: tại sao HN không làm thế?

TIO: tại sao lúc nào đi với tao ở chỗ thân mật riêng tư thì nó ngọt ngào vồ vập

TIO: mà ở trứoc mọi người lại lạnh nhạt thế

TIO: thậm chí khi mẹ nó ốm tao muón đến thăm cũng không đưodj

TIO: gần đây thì là lần đám cứoi bạn nó

TIO: rồi cái lần đi xem kịch mà nó bỏ ra trước không chờ tao

TIO: tao có cảm giác nhưnó cố tình tạo khoảng cách giữa tao với nó trước mặt mọi người

TIO: như 2 người xa lạ

TIO: tao làm nó xấu hổ đến mức ấy sao?

TIO: tao xấu xí vô học lắm sao?

TIO: hay tao nghĩ oan cho nó?

Dzung: tao biet’ tra? loi" may" sao bi h

TIO: nó nhắcđi nhắc lại với tao là tính nó thế

TIO: tao cũng không lý giải noit

TIO: tao thấy mày không giống thế

TIO: thằng Nam của con Thuỳ cũng khong như thế

TIO: hầu như những đứa con trai có bạn gái tao biết đều không như thế

TIO: cả cơ quan, cả bạn bè ở lớp lẫn bạn trên mạng của tao đều biết tao yêu nó

TIO: còn nó thì giấu cơ quan, tao phải nói mãi mới được giới thiệu với bạn

TIO: tao thấy tao cứ như là đứa dại trai, lẵng nhẵng theo nó

TIO: rồi chính vì mọi nguowì ở cq hỏi có bạn gái chưa

TIO: nó luôn nói là chưa

TIO: nên nó mới phải làm như trâu cả thứ 7, CN

TIO: còn tao ở cq

TIO: tối thứ 7 mọi người hỏi không đi chơi à

TIO: rồi lễ tết cũng có người hỏi

Dzung: hehe,cai’ nay" thi" tao noi’ duoc. ho^. may"

Dzung: may" fai? chiu. ap’ luc. trach nhiem. la" hoa co’ chu?

Dzung: con" no’ thi" co^’ tinh" lo*" cai’ trach nhiem. ay’ di

Dzung: lam" trai tu*. do trong mat’ moi. ngioi"

Dzung: ne^n may" thay’ ba^t’ co^ng

TIO: uh, có lẽ thế

TIO: nhưng thôi, có lẽ tao nên tự trách mình

TIO: ai bảo tao không đủ xinh đẹp khéo léo

TIO: đủ sang trọng lịch sự

TIO: đủ học hành thành đạt

TIO: để nó cảm thấy tự hào mà giới thiệu với mọi nguời

TIO: nhưng cái tao buòn hơn là cái cách nó đối xử với tình cảm của tao

TIO: mấy cái đĩa cổ điển balê của tao chắc chắn không bằng đĩa Kitaro của người ta

TIO: mấy thứ thức ăn tao chăm chút chắc chắn không bằng một mẩu bánh kem

TIO: tao đau quá Dũng ạ

TIO: ai bảo tao không biết khéo léo

TIO: tao lại còn dại dột

TIO: có chuyện gì cũng kể ra hết

TIO: để bây giờ người ta khinh đến mức nghe giọng là tắt máy

TIO: đến mức mà nó nói thẳng cho vào mặt là từ giờ đừng gọi điện liên lạc gì nuẽa

TIO: tại sao lại thế?

TIO: tao làm gì nên tội?

TIO: tao chỉ muốn được yêu thương

TIO: được quan tâm vỗ về thôi mà

TIO: từ trước tao đã được ai yêu đâu mà biết cư xử khéo léo ngọt ngào

TIO: nếu bố tao còn sống

TIO: chắc tao tự tin hơn

TIO: biết chiều lòng người ta hơn

Dzung: no’ kho^ng tra^n trong. tinh" cam? cua? may" thi" no’ se~ tiec’

Dzung: may" hay~ cu’ boc’ dong" khi vui ve? roi" noi? co*n khi cau’ gia^n. di

Dzung: nhu* the’ moi’ dung’ la" may"

TIO: tao buồn lắm

TIO: tao vừa thu dọn hết những thứ HN tặng cất vào tủ rồi

TIO: tự nhiên tao nhận ralà những thứ đấy phần lớn là tao gợi ý lộ liễu và thúc giục nên mới có

TIO: như cái phim Bá Vương Biệt Cơ hay con mèo ngủ trên gối ý

TIO: chỉ có thời kỳ đầu là HN còn đề nghị mua cho tao những thuứ tao thích mà không cần phải nói

TIO: mà tao có cần gì nhiều nhặn đâu

TIO: thậm chí một bó hoa mà HN tự động đi mua cung xkhông có

TIO: chẳng lẽ tao chỉ là cái vật mua vui

TIO: hay cái bồ trút giận thôi

TIO: còn tao muốn gì, tao suy nghĩ gì, tao có tâm sự gì, tao phải chịu một mình sao

TIO: lúc tối HN gọi điện

TIO: tự nhien tao nghĩ đến mấy lần buôn đt

TIO: tao cũng có vẻ là người biết an ủi qua đt đấy chứ

TIO: nó có chuyện bực bội ởcq

TIO: rồi những mong ước to lớn chưa thành

TIO: nó nói với tao và truyền luon cái bực bội ấy sang tao