Dạ Chấn Đình đeo kính râm, mặc bộ vest thoải mái màu kem, lạnh lùng mà kiêu ngạo.
Anh không trả lời Phong Thiên Tuyết mà tháo chiếc nhẫn vàng đen trên ngón trỏ ném xuống bể bơi, ngang ngược ra lệnh: “Nhặt đi!”
“Hả?” Phong Thiên Tuyết sững sờ, không hiểu tại sao Dạ Chấn Đình lại làm như vậy.
“Hửm?” Dạ Chẩn Đình nhướng mày lạnh lùng.
“Sếp Dạ, tôi, tôi đã đắc tội anh chỗ nào vậy?” Phong Thiên Tuyết vừa căng thẳng vừa lo lắng hỏi: “Nếu tôi làm sai chuyện gì thì tôi xin lỗi anh!”
“Có nhặt không?” Dạ Chẩn Đình nói ngắn gọn.
“Tôi.”
Phong Thiên Tuyết còn định nói gì đó nhưng nghĩ có thể mình sẽ mất việc nên đành nhịn sự uất ức này lại, cởi giày da, xuống bể bơi tìm nhẫn.
Vừa xuống nước, cô đã rùng mình vì lạnh…
Đầu đông, nước bể bơi lạnh thấu xương, gió thổi qua lại càng xuyên tim.
Phong Thiên Tuyết run lẩy bẩy nhưng chỉ có thể cắn răng, kiên trì vùi đầu tìm nhẫn trong bể bơi.
Dạ Chẩn Đình ngồi trên ghế tựa, nhìn cảnh này rồi nhếch môi cười khẩy đắc ý…
Tìm một thứ nhỏ như vậy trong bể bơi khổng lồ đúng là khó như mò kim đáy bể.
Phong Thiên Tuyết khoanh hai tay trước ngực, lạnh run cầm cập, sau hơn nửa tiếng, cuối cùng cô cũng tìm được chiếc nhẫn.
Cô vội vàng lặn xuống nước nhặt chiếc nhẫn, khi đứng lên thì toàn thân đã ướt sũng.
Cô hất mái tóc dài ra sau, lau nước trên mặt rồi vui mừng cầm chiếc nhẫn nói lớn: “Tìm thấy rồi!”
Ánh mặt trời chiếu vào chiếc nhẫn, dưới ánh sáng lấp lánh chói mắt, nụ cười của cô trông cực kỳ trong sáng.
Môi Dạ Chẩn Đình nhếch lên tạo thành một vòng cung lạnh lùng, anh ngoắc tay với cô.
Phong Thiên Tuyết vội vàng leo lên bờ đưa nhẫn cho anh: “Sếp Dạ, nhẫn của anh đây!”
Dạ Chấn Đình ngước mắt lên nhìn cô, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Dù là mặt mộc nhưng vẫn không thể giấu được vẻ đẹp tự nhiên, thuần khiết và khí chất cao quý toát ra từ trong xương của Phong Thiên Tuyết!
Áo sơ mi trắng và váy đen bó sát cơ thể vì bị ướt mà dính sát vào người, vóc dáng lả lướt để lộ đường cong chữ S hoàn hảo, toát lên vẻ quyến rũ dưới ánh mặt trời!
“Sếp Dạ!”
Phong Thiên Tuyết run lên vì lạnh, không nhận thấy những thay đổi của Dạ Chẩn Đình.
Dạ Chẩn Đình nhìn đi chỗ khác, cầm lấy chiếc nhẫn rồi phóng khoáng bỏ đi, chỉ để lại một câu: “Thay lại nước, dọn dẹp sạch sẽ rồi đi!”
Phong Thiên Tuyết nhìn bóng lưng anh, tức giận cắn răng nghiến lợi.
Rốt cuộc tên ma quỷ này có ý gì?