Sáng hôm sau, Phong Thiên Tuyết đưa ba bé lên xe buýt của trường rồi vội vã đến công ty.
Vì sắp muộn nên cô quyết định xách giày cao gót, cắm đầu chạy, khi chạy đến dưới lầu công ty thì một chiếc xe Rolls-Royce Phantom đột nhiên chạy tới từ bên cạnh, không hề có ý định giảm tốc độ.
Phong Thiên Tuyết tránh không kịp, cô sợ hãi ngã xuống đất.
Chiếc xe dừng lại cách cô chỉ mười xăng ti mét.
Chỉ mười phân nữa thôi là Phong Thiên Tuyết sẽ đi gặp Diêm Vương.
Cô sợ tới mức tim sắp rơi ra ngoài, thế nhưng người trong xe lại thờ ơ, không nhúc nhích.
Nhân viên an ninh bước tới đỡ Phong Thiên Tuyết dậy, nhưng anh ta lại trách cô: “Đi đường đừng có lao lung tung như thế, suýt lao vào xe chủ tịch rồi đấy.”
“Rõ ràng là họ suýt nữa đâm vào tôi.”
Phong Thiên Tuyết nổi cơn tam bành, quay đầu trừng mắt nhìn người trong xe.
Các vệ sĩ mang vẻ mặt poker tiêu chuẩn, không có bất kỳ biểu cảm gì.
Mà Dạ Chấn Đình ngồi ở ghế sau lạnh lùng nhìn Phong Thiên Tuyết, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo!
Phong Thiên Tuyết ngẩn người, tình huống gì thế này?
Rõ ràng cô mới là nạn nhân mà!
Dạ Chấn Đình ra dấu tay, chiếc Rolls-Royce Phantom lướt qua trước mặt Phong Thiên Tuyết.
Phong Thiên Tuyết giận sôi máu nhưng cũng chỉ có thể phủi cổ tay bị xước và cặp mông ê ẩm, tập tễnh bước vào toà nhà công ty.
Ở trong thang máy, cô nhớ lại ánh mắt vừa rồi của Dạ Chấn Đình, trong lòng cảm thấy khó hiểu, cô đã đắc tội ma quỷ Dạ chỗ nào?
Từ khi đi làm đến nay, cô luôn chăm chỉ làm việc, giữ đúng bổn phận của mình, không làm gì sai.
Lần có liên quan duy nhất với anh là khi anh va vào cô ở nhà hàng lần trước, khiến cô hất cả đĩa mỳ spaghetti vào mặt Hạ Văn Triết.
Cô còn tưởng anh cố ý giúp cô xử lý Hạ Văn Triết, xem ra là cô nghĩ nhiều.
Vừa rồi tài xế của anh suýt nữa đâm vào cô, hại cô ngã xuống bị thương, cô còn không nói gì mà anh lại dùng ánh mắt đáng sợ đó nhìn cô.
Thật kỳ lạ!
Có lẽ anh sinh ra đã là ma quỷ vui giận thất thường, không nói lý lẽ!
Nghĩ như vậy, Phong Thiên Tuyết thoải mái hơn rất nhiều, chấn thương ngoài da là chuyện nhỏ, chỉ cần không đắc tội tên ma quỷ kia là được, nếu không ngày tháng sau này sẽ rất khó khăn.
Thời khắc này, Phong Thiên Tuyết không thể nào ngờ vận xui của mình mới chỉ vừa bắt đầu…
Đến lầu mười ba, Phong Thiên Tuyết còn chưa ngồi xuống thì giám đốc bộ phận hành chính Dương Duệ đã mắng cô tới tấp: “Vừa mới đi làm mấy ngày mà cô đã dám đến muộn? Cô nghĩ cô là ai, là cô chủ nhà giàu à?”
“Tôi…”
“Hôm nay chủ tịch xuống kiểm tra chuyên cần của các bộ phận. Bộ phận chúng ta vì một mình cô đến muộn mà bị phê bình nghiêm khắc, tiền thưởng quý này cũng bay luôn rồi!”
“Tôi xin lỗi giám đốc, vì…”
“Đừng bao biện.” Dương Duệ ngắt lời cô, tức giận quát: “Bây giờ cô lập tức gác lại công việc trong tay, lên tầng sáu mươi tám dọn dẹp bể bơi!”
“Hả? Dọn dẹp bể bơi? Tại sao?” Phong Thiên Tuyết ngây người.
“Tại sao gì nữa?” Dương Duệ nghiêm mặt: “Đây là hình phạt dành cho cô, chẳng lẽ cô muốn trừ lương?”
“Không, không, tôi không muốn.” Phong Thiên Tuyết vừa nghe bị trừ lương là trở nên hèn nhát: “Tôi sẽ đi dọn bể bơi ngay bây giờ.”
…
Tầng sáu mươi tám, ban công tầng thượng có một bể bơi vô cùng sang trọng, bơi ở đây như đang bơi lội thoả thích giữa trời xanh mây trắng.
Vừa nhìn là biết dành riêng của ma quỷ Dạ!
Nơi này sạch không một hạt bụi, gạch có thể dùng làm gương, Phong Thiên Tuyết không hiểu tại sao sếp vẫn bắt cô đến đây dọn dẹp.
Nhưng chỉ cần không trừ lương, bảo làm thì cô cứ làm thôi.
Chớp mắt đã ba tiếng trôi qua, sàn nhà được lau sạch sẽ, nước bể bơi cũng đã được cô thay bằng nước sạch.
Phong Thiên Tuyết đang định thu dọn đồ đạc đi xuống lầu, khi quay người lại bỗng thấy trên chiếc ghế màu trắng ngà có thêm một người, cô giật nảy mình: “Sếp Dạ, anh, anh ở đây từ khi nào vậy?”