Người Tình Đế Vương

Chương 23: Mỹ Vị Nhân Gian (Phần I)

Trong phủ Ninh quốc công, tiểu nha hoàn Nhạn Nam bưng nước trà tới, vừa đến cửa đã nhìn thấy ma ma trông cửa nháy mắt với nàng. Bước chân nàng chậm lại, muốn hỏi xem xảy ra chuyện gì thì nghe tiếng la của lão quốc công ngay sau đó, không cần hỏi nữa, chắc chắn Lục gia lại bị Lão quốc công khiển trách.

Ma ma không lên tiếng, cử động môi, nhìn khẩu hình là biết bà nói đợi một hồi rồi hãy vào, bây giờ mà vào là hại Ngư Trì đó. Nhạn Nam giống như tập mãi thành quen, thuần thục đặt khay xuống ghế dài ở bên hành lang, móc móc trong túi ra hai cục đường mạch nha rồi đưa cho ma ma một cục, ma ma cười tủm tỉm nhận lấy. Cả hai ngậm kẹo đường, dáng vẻ giống như rất quen thuộc.

Trong phòng, Vân Phó bị phụ thân ấn xuống đất đạp vài phát, trên khuôn mặt xinh đẹp cũng có vết đỏ do bị đánh, rất rõ ràng, Lão quốc công không hề nương tay. Vân Phó trong lòng tủi thân, nói: “Cha, là cô nương nhà người ta không vừa mắt con, một hai phải từ hôn, con đâu còn cách nào?”

Thì ra là Vân Phó lại bị từ chối hôn sự một lần nữa.

Lão quốc công tức tới suýt tắt thở. Ông ta có sáu người con trai, đứa sau giỏi giang hơn đứa trước, đến đứa thứ sáu thì không biết làm sao, đọc sách không xong, luyện võ thì sợ mệt, thôi thôi, đâu phải trong nhà nuôi không nổi nó. Mấy đứa trước không kém cạnh ai, có đứa thi đậu Tiến sĩ rồi vào làm quan, có đứa vào quân ngũ rồi được thăng chức trong quân, đâu giống cái tên kém cỏi này.

Ai mà ngờ, kết quả của việc mặc kệ nó chính là Vân Phó hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, còn đi bao hoa khôi của thanh lâu làm cho hôn sự không thành, sau đó vội vàng báo về cho gia đình, kết quả nó lại dây dưa với thϊếp thị...

Lão quốc công càng nghĩ càng là tức giận, lại đạp thêm một cước. Vân Phó vội vàng ôm lấy chân lão quốc công gia, la lên: “Cha, cha đánh nữa thì không còn đứa con trai này đâu!”

“Đồ không biết cố gắng, ngươi có làm được gì có ích cho ta không?”

“Sao vô dụng được! Tốt xấu gì lúc đưa cha đi chôn, cha có thêm một người nâng quan tài...ui da, cha, sao cha đánh còn ác hơn vậy.”

Bên ngoài ma ma và Nhạn Nam đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ.

Chờ lão quốc công đi khỏi, Nhạn Nam mới bước vào. Vân Phó nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập, tức giận nói với Nhạn Nam: “Ngươi đúng là nha đầu nhẫn tâm! Ngày thường ta đối xử với ngươi đâu có tệ, thấy ta bị đánh cũng không nói giúp một câu.”

“Nô tì chỉ là một nha hoàn, có thể giúp được gì?” Nhạn Nam không bị ảnh hưởng, thành thạo nâng Vân Phó dậy, Vân Phó thuận thế đứng lên, nói: “Ngươi có thể đi kêu mẹ của ta tới!”

“Ngài nói xem, quốc công sẽ đánh ngài, phu nhân sao có thể ở trong phòng? Phu nhân đã đã ra khỏi cửa đi vào cung từ sớm rồi.”

“Mẹ vào cung rồi?” Vân Phó sửng sốt, lập tức đứng dậy, nói: “Ta đây cũng muốn vào cung để cho cô cô nhìn xem cha đánh ta tàn nhẫn đến cỡ nào.”

Cô cô mà Vân Phó nhắc đến chính là thái hậu. Vân Phó từ nhỏ đã xinh đẹp, phấn điêu ngọc mài. Tính tình của hoàng đế nội liễm, tuy đủ thận trọng, nhưng không thú vị. Ngược lại, tính cách Vân Phó hoạt bát nên được trưởng bối yêu thương nhiều hơn. Thái hậu rất thích người cháu này.

***

Mặt trời lặn về tây, đợi đến khi vệt sáng cuối cùng mờ đi, đám thái giám vội vã châm đèn, cung điện nguy nga lập tức xuất hiện trong mắt mọi người, khí thế hào hùng và uy nghiêm làm người kính sợ.

Hoàng đế đi ra từ Ngự Thư Phòng, nhận đại thần của Nội Các quỳ lạy rồi ngồi lên long liễn. Hắn mặc triều phục hoa lệ, đội ngọc quan Cửu Long quý giá nhất thế gian, dáng người cao gầy, khuôn mặt tuấn tú thấp thoáng sau bức rèm che mặt làm người khác không thể nhìn rõ, càng tăng thêm vài phần tôn quý không thể chạm tới.

Từ Ngự Thư Phòng đi về hướng tẩm cung của hoàng đế - Chiêu Dương Điện..

Dọc theo đường đi, hắn chỉ nghe thấy tiếng bước chân có trật tự và tiếng hít thở nặng nề bởi của đám thái giám vì phải sử dụng sức lực. Bốn phía cực kỳ yên tĩnh và áp lực.

Lúc đi gần tới cửa, đột nhiên nhìn thấy đằng trước có một nhóm người, hoàng đế hỏi: “Người đó là A Phó sao? Hắn về kinh thành lúc nào?”

Người đó đúng là Vân Phó vừa vào cung. Tuy hắn chỉ mặt một bộ y phục trắng, không có chức quan trong người, nhưng bởi vì cô cô là thái hậu, biểu huynh là hoàng đế nên có một khối lệnh bài vào cung từ lâu, có thể ra vào tuỳ ý.

Đến cửa cung, hắn đưa lệnh bài ra, những cung nhân biết hắn là tiểu công tử của phủ Ninh Quốc Công, không ai dám làm khó, ghi vào hồ sơ rồi cho đi ngay.

Hai tiểu cung nữ ban đầu định dẫn Vân Phó đi tới cung Thọ Dương của thái hậu, nhưng không biết tại sao, Vân Phó đột nhiên liền đổi chủ ý giữa đường, không muốn đến đó nữa. Biết được hoàng đế đang ở Ngự Thư Phòng bên này, hắn nhất quyết muốn lại đây bái kiến.

Hoàng đế lâm triều cả ngày, lúc hạ triều lại đi Ngự Thư Phòng bàn luận chính sự với đại thần. Chuyện phức tạp, mùa hạ thường có lũ về tạo thành nạn ngập úng, cần cứu tế, bên phía Tây Nam thì lại khô hạn, cuối năm còn phải giảm bớt thuế má, cần phải phái khâm sai đi tới đó tìm hiểu ngọn nguồn..., Bởi vì biển được mở rộng, một số lượng lớn hải tặc lên bờ cướp gϊếŧ, làm cho dân chúng lầm than, đến cùng là muốn chiêu hàng hay là muốn đưa thuỷ quân đi tiêu diệt? Thuỷ quân của triều đình không mạnh, rồi đề cập sang việc cắt thêm bạc bồi dưỡng thuỷ quân, tranh cãi ầm ĩ, khó khăn lắm mới giải quyết được mấy chuyện lớn thỏa đáng. Đến lúc nghỉ ngơi, không ai còn sức lực, chẳng muốn nói chuyện, chẳng qua khi hoàng đế nhìn đến Vân Phó cũng bị buộc phải bật cười thành tiếng.

Vân Phó vốn yêu cái đẹp, như mọi ngày, hắn mặc một bộ trường bào bằng lụa hoa được thêu dệt rất tinh xảo, trên lưng đeo dương chi ngọc đái, đầu đội ngọc quan, dáng vẻ như công tử nhà quyền quý. Thêm vào đó, hắn trưởng thành rất xinh đẹp, môi đỏ mọng, mũi cao, một đôi mắt phượng rất hút hồn. Vốn nên là mỹ nam tử làm người kinh ngạc cảm thán, kết quả là khoé mắt có vết thương xanh tím to đùng, trông hết sức buồn cười.

“Bệ hạ, người mau cứu A Phó đi!”

Hoàng đế nói: “Ngươi lại bị cha đánh?”

Vân Phó trưng vẻ mặt cầu xin nói: “Đệ thậm chí nghi ngờ mình có phải con ruột của ông ấy không nữa? Thượng cẳng chân hạ cẳng tay với đệ như thế này, muốn sống sờ sờ đánh chết đệ mà!”

“Hôn sự lại bị cự tuyệt ?” Hoàng đế hiểu rõ, hỏi lại.

Vân Phó lập tức nói ra, rõ ràng là là cảm thấy rất mất mặt, cúi đầu, kết hợp với dấu xanh tím trên mặt hắn trông đáng thương vô cùng, nói: “Thanh danh như đệ, có ai bằng lòng gả con gái cho? Nhưng cha mẹ đệ chứ muốn tìm một nhà môn đăng hộ đối, cô gái đó còn phải tài đức vẹn toàn, vừa có năng lực vừa quản được đệ! Người từng nghe về vương gia Lợi Xuyên phải không? Họ nhắm cho đệ khuê nữ của vương gia, lúc bắt đầu nàng còn không biết chuyện của đệ, nói muốn suy nghĩ một chút, mẹ của đệ vui quên trời quên đất..., kết quả là ngày hôm qua họ gọi người trả hết đồ về, nói là nữ nhi nhà bọn họ đã sớm định hôn sự.”

Hoàng đế xuống long liễn đi sóng vai với Phó Vân. Tuổi của hai người xấp xỉ nhau, một người nội liễm, một người hoạt bát hiếu động, tính cách ngược lại rất bổ sung cho nhau, đã chơi thân với nhau từ nhỏ.

“Hay là trẫm cho ngươi một mối hôn sự, cả ngày như thế này thì không hay.”