Đại học sĩ Chương Minh tuy từng đề cử Vương Chính Trạch, nhưng chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi. Bạch Bằng Cử nhường cho hắn ta hai công việc béo bở, rồi lại hứa người vào Nội Các tiếp theo sẽ do Chương Minh đề cử, hắn ta mới chịu đồng ý. Thật ra, giữa hắn ta với Bạch Bằng Cử và phe của Cố Chí Trung có mâu thuẫn, lạnh lùng liếc mắt nhìn. Ngô đại nhân thấy vậy lập tức dựa sát vào nói: “Vương đại nhân, ngài vừa nạp thϊếp, tuy rằng mới mẻ, nhưng trên đầu chữ sắc có một cây đao, vét sạch cơ thể là không tốt, nhìn xem, đi đường cũng không xong.”
Vương Chính Trạch tức tới bốc hỏa. Đều tại Tiền di nương hết, bánh bao bưng lên hồi sáng chẳng biết làm kiểu gì mà có mùi vị rất khó nuốt, hắn ta lại đi vội nên chưa kịp ăn sáng, giữa trưa thì lại bận chuyện trong quan nha, làm gì có thời gian rảnh để ăn một bữa đúng nghĩa? Hắn ta chỉ đành đối phó qua loa, bận tới tận bây giờ, bởi vì chờ Hoàng đế nên chưa ăn cơm chiều, bây giờ quá đói, bước chân tất nhiên sẽ không vững vàng, thế là bị người cười nhạo một phen.
Vương Chính Trạch vừa định nói lại thì thấy một thân long bào quen thuộc, tất cả mọi người lập tức ào ào quỳ xuống và đồng thanh hô lên: “Tham kiến bệ hạ.”
Hoàng đế trông rất bình tĩnh, sự giận dữ trên mặt tản đi không ít, xem ra lần đi giải sầu này có hiệu quả. Vài vị đại thần hai mặt nhìn nhau, cuối cùng cũng yên tâm.
“Bình thân.” Hoàng đế khoát tay áo, sau đó ngồi xuống vị trí trên cùng rồi chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh, nói: “Ngồi xuống hết đi.”
Trong chốc lát, mọi người đều ngồi xuống theo thứ tự, ngồi rất nghiêm chỉnh, tác phong nghiêm túc.
Hoàng đế vừa kêu người bưng trà lên vừa hỏi một số công vụ như thường lệ. Chờ báo cáo xong, Chương Minh chỉ vào Vương Chính Trạch và nói: “Bệ hạ, đây là Vương đại nhân, người mới được thăng chức.”
Dù trong bụng ra sao, những người như họ trên bề mặt vẫn đối xử khách khí với nhau.
Trong phút chốc, ánh mắt mọi người tập trung lên người Vương Chính Trạch. Hoàng đế đã từng gặp qua Vương Chính Trạch, dù sao trước đây hắn từng khâm điểm cho người này lên làm Trạng Nguyên. Vương Chính Trạch lúc đó vừa có tài văn chương xuất chúng vừa có vẻ ngoài đẹp, hắn ta trở thành Trạng Nguyên cũng hợp lẽ thường.
Có điều hiện tại hắn đã quên gần hết. Không ngờ rằng, ấn tượng sâu sắc của hắn về người này lại đến từ một người phụ nữ đã có chồng.
Đúng như lời Ngô đại nhân châm biếm, sắc mặt của Vương Chính Trạch không tốt thật, chẳng những có hơi sạm đi mà y phục cũng không sạch sẽ, thẳng thớm như những vị quan khác, vừa nhìn đã biết cuộc sống trôi qua không như ý.
Hắn lập tức nghĩ tới tài nấu nướng và cách làm việc quyết đoán của Lâm Dao. Đánh mất một nữ tử như vậy, để lại một người thϊếp ở bên trong hậu trạch..., mỗi ngày trôi qua như thế nào, chỉ cần đoán cũng biết.
“Bệ hạ, vi thần chịu thánh ân sâu dày...”
Vương Chính Trạch kích động quỳ xuống đất biểu lộ lòng trung thành. Hắn ta giỏi văn, ăn nói dõng dạc, so với những lão cáo già ở đây thì hơn vài phần nhiệt tình của tuổi trẻ và sự chân thành, dáng vẻ lại đường đường chính chính, làm cho nhóm quan lại ở đây không sánh bằng.
Nếu như mọi khi, hoàng đế sẽ nâng người đó dậy rồi cổ vũ một phen. Dù sao người được vào Nội Các là người hắn muốn trọng dụng. Càng đừng nói tới người xuất sắc như Vương Chính Trạch. Nhưng không hay là, Hoàng đế gặp Lâm Dao trước khi gặp hắn ta nên đã có chút suy đoán, lúc gặp được Vương Chính Trạch thì càng khẳng định.
Vẻ mặt của Hoàng Đế lạnh nhạt, chỉ nói: “Đứng lên đi.”
Vương Chính Trạch có hơi sững sờ trong chốc lát. Người ở trong này toàn là người có tâm tư sâu xa nên không nói gì. Nhưng Vương Chính Trạch từng là người trải đời nên lấy lại bình tĩnh rất nhanh, trên mặt cũng tỏ vẻ biết ơn, nói: “Đa tạ bệ hạ.”
Kể từ đó về sau, không biết là vô tình hay cố ý mà Vương Chính Trạch cảm nhận được Hoàng đế lãnh đạm với hắn ta. Điều này làm hắn ta rất phiền não, cuối cùng lại đổ lỗi lên người Tiền di nương, cảm thấy nàng ta không quản tốt hậu trạch, ngay cả đồ ăn sáng cũng không biết chuẩn bị, làm cho hắn ta không đủ tinh thần nên lúc đó mới không biểu hiện xuất sắc được.
Nửa đêm, Vương Chính Trạch kéo cơ thể mệt mỏi về tới nhà. Tiền di nương dè dặt, cẩn thận bưng chậu rửa chân đến hầu hạ thì bị Vương Chính Trạch bất ngờ đá cái chậu ngã lăn...
Sau đó, trong phòng toàn là tiếng nữ nhân bị đánh và khóc lóc cầu xin.
Triệu Mạc thấy bà vυ' của Tiền di nương yên lặng khóc chứ không dám đi vào, cuối cùng đành nhìn hắn với ánh mắt cầu xin. Hắn hạ quyết tâm làm bộ như đang nhìn chỗ khác nên không thấy, trong đầu lại suy nghĩ, đại nhân trước đây không đánh nữ nhân dù cho có chuyện gì đi nữa, nhưng từ khi phu nhân ra đi, đại nhân bắt đầu thế này..., hắn thở dài một hơi, luôn cảm thấy sau này sẽ xảy ra chuyện lớn.
Nếu phu nhân còn ở đây, làm sao đến nông nỗi này?