Edit: RYK
Ngày 8 tháng 6, bầu trời xanh như nước, mặt trời ấm áp mang theo cùng phong, xuân thảo bích sắc, như họa sinh ý dạt dào.
Thanh Thành nhất trung lý.
Hôm nay là ngày cuối cùng của kỳ thi tuyển sinh đại học, buổi chiều là kỳ thi Tiếng Anh.
Kim đồng hồ treo tường trong lớp học chậm rãi di chuyển theo chiều kim đồng hồ, khi chỉ về phía số 12, tiếng chuông vang lên.
" Đinh linh linh —— "
Một trong những giáo viên giám sát đứng trên bục giảng, giọng nói vang lên: " Khi kỳ thi kết thúc, yêu cầu các sinh viên đặt bút xuống và giữ im lặng ".
Tiếp theo là thời gian các giáo viên giám thị khác thu bài thi.
Đan Ý ngồi ở hàng cuối cùng của lớp học gần cửa sổ, đặt bút trong tay mình xuống, hai tay rời khỏi mặt bàn.
Cuối cùng cô nhìn thoáng qua thẻ trả lời tiếng Anh của mình, sau đó nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lớp học này nằm trên tầng 6 và có tầm nhìn ra khuôn viên trường bên ngoài cửa sổ.
Sân điền kinh ngày thường ồn ào lúc này không một bóng người, ánh mặt trời chiếu lên đường băng nhựa màu đỏ, cây chanh hai bên bị gió nhẹ nhàng thổi qua, lá cây đung đưa, sặc sỡ.
Tựa như một cảnh quay chậm trong phim, tuyên bố sự kết thúc của sự nghiệp trung học của cô.
Sau khi giáo viên giám thị trên bục giảng đếm rõ số lượng bài thi được nhận lại, được đặt một cách có trật tự vào túi niêm phong, sau đó mới mở miệng: " Được rồi, các bạn có thể rời khỏi phòng thi ".
Các bạn học được giải phóng sôi nổi đều đứng dậy, đẩy ghế phía sau ra, rời đi một cách có trật tự.
Đan Ý lấy công cụ thi của mình, theo đám đông ra khỏi phòng thi.
Hành lang nhộn nhịp, cô đi xuống tầng 1, dưới lầu giảng dạy lớp 12 có rất nhiều người đứng.
Có một hàng dài các cột tuyên truyền, trong đó có một mảnh thông điệp của " sinh viên tốt nghiệp xuất sắc " của trường trong những năm qua, được bao quanh bởi mọi người.
Trong số rất nhiều tấm ảnh giấy tờ màu xanh, xếp ở giữa nghiễm nhiên là vị trí C, trong đó hai nam sinh ở hàng đầu tiên là chói mắt nhất.
Cùng một mái tóc ngắn màu đen, lông mày hiên ngang, ngũ quan cực kỳ anh tuấn, làm cho người ta không thể rời khỏi tầm mắt.
Chẳng qua hai người diện mạo làn cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng, một nồng một lạnh, nhất tuấn nhất lãnh*
(* nhất tuấn nhất lãnh: ý là một người mang cảm giác ngọt ngào, một người mang cảm giác lạnh lùng. Đại loại vậy )
Bên phải phong thuần tuấn lãng, mày kiếm tinh mục, góc cạnh rõ ràng, cười đến vẻ mặt phô trương thoải mái.
Bên trái làn da hơi trắng lạnh một chút, mặt mày sạch sẽ, ngũ quan thanh tuyển, đường cong rõ ràng ưu việt, đôi mắt đen thanh lăng hữu thân, khóe môi mím phẳng.
Ánh mắt Đan Ý lập tức có điểm cố định, trực tiếp rơi vào vị trí ngoài cùng bên trái hàng đầu tiên.
Dưới đây là thông tin cá nhân:
【 Cấp 2015, Đường Tinh Chu, khoa Toán, đại học Thanh Thành 】
Bên cạnh là tiếng nói thảo luận của một số bạn nữ.
" A a a a a a a a, Đường Tinh Chu thật sự rất đẹp trai! "
" Trình Tinh Lâm bên cạnh anh cũng rất đẹp trai, " Nhất Trung Song Tử Tinh " quả nhiên không phải là cái gì! "
" Hum, Trình Tinh Lâm vốn là cùng một khóa với chúng ta, chẳng qua người ta học lớp 12 đã được bảo lãnh đưa đi Thanh Đại"
"Đường Tinh Chu cũng là đi Thanh Đại, đáng tiếc tớ sinh không, không thể cùng một khóa với anh ta ".
" Tôi muốn đi thi Thanh Đại! Muốn tiếp tục ở cùng trường với họ ".
" Song Tử tinh dũng cảm phi, nữ sinh nhất trung vĩnh viễn đi theo! "
" Nhất trung Song Tử tinh " là chỉ Đường Tinh Chu và Trình Tinh Lâm trên bảng danh dự của trường, hai người từng là nhân vật phong vân của nhất trung.
Được mệnh danh là " Ngôi sao Song Tử " là vì tên của cả hai đều là chữ " sao ".
Bọn họ ngoại trừ diện mạo cá nhân cùng tính cách bất đồng ra, ngay cả kinh nghiệm nhân sinh đều rất giống nhau, ưu tú như nhau, đều là nhân vật học thần cấp.
Từng là một ngôi sao Song Tử, mê hoặc bao nhiêu trái tim của hàng ngàn thiếu nữ.
Năm ngoái hai người đồng thời thi vào đại học Thanh Thành, Đường Tinh Chu lấy thân phận trạng nguyên khoa học Thanh Thành đi vào, Trình Tinh Lâm thì được bảo lãnh.
Tuy rằng bọn họ vắng mặt, nhưng truyền thuyết về bọn họ đến nay vẫn còn lưu truyền, vẫn là đối tượng thảo luận sau bữa tiệc trà dư tửu hậu* của học sinh nhất trung.
(* trà dư tửu hậu: là cái vị ngọt ngào của trà sau khi uống xong còn lưu lại trong miệng và cái cảm giác êm đềm, lâng đáng và say ngà ngà sau khi uống rượu còn tồn tại. Nghĩa bóng là để chỉ thời gian nhàn rỗi sau khi uống trà hoặc uống rượu với những người bạn bè mạn đàm về đủ mọi đề tài của cuộc sống ).
Đan Ý nghe mấy nữ sinh này nói, trên mặt lúc này mới lộ ra chút tươi cười.
Cô nghĩ về quá khứ.
Cô quen biết Trình Tinh Lâm năm học lớp 11, hai người cùng một lớp khoa học, vẫn là quan hệ trước sau bàn.
Còn phải thêm Lộ Dĩ Khương và Trác Khởi, khi đó bốn người bọn họ ở trong lớp liền chơi rất tốt.
Chẳng qua sau này Lộ Dĩ Khương ra nước ngoài du học, Trình Tinh Lâm tham gia bảo lãnh, sau khi học lớp 11 cô lựa chọn con đường sinh viên nghệ thuật, chuyển sang lớp văn học.
Còn lại Trác Khởi ở lại khoa học ban đầu.
" Đan Ý? "
Một nam nhân phá vỡ suy nghĩ đơn ý, kéo cô trở lại từ những hồi ức.
Đan Ý theo âm thanh nhìn phía người phía " Trác Khởi?"
Đúng là nói Tào Tháo Tào Tháo tới.
Nam sinh tên Trác Khởi mặc đồng phục học sinh trung học, áo sơ mi trắng quần dài màu đen, trên cổ đeo cà vạt sọc đen, lỏng lẻo, mang theo chút cảm giác đẹp trai không kiềm chế được.
Một vai anh đeo cặp sách màu đen, trực tiếp xuyên đám người, sau đó đi tới trước mặt cô, lộ ra một nụ cười sáng lạn " Đã lâu không gặp a ".
Đan Ý :" Nếu nhớ không lầm, chiều hôm trước khi chúng ta đến phòng thi mới gặp nhau chứ?"
Bầu không khí bạn bè đã không nhìn thấy trong nhiều năm.
Trắc Khởi: "....."
Anh ta miễn cưỡng vớt vát thể diện, " Hum, đây không phải là một ngày không gặp như cách tam thu sao? "
Đan Ý nghiêng người lướt qua hắn, rời khỏi vị trí bảng tuyên truyền, sau đó chậm rãi nói: " Tôi cùng cậu lấy đâu ra tam thu có thể ngăn? "
Từ sau khi Lộ Dĩ Khương và Trình Tinh Lâm không ở nhất trung, đã từng có bốn người giờ chỉ còn cả hai.
Mặc dù một lớp nghệ thuật và một lớp khoa học, nhưng tất cả đều cùng tòa nhà tầng ba, đi học và tan học hoặc các hoạt động ngoại khóa thường xuyên gặp nhau, vì vậy tình bạn cách mạng một lần được kéo dài bởi hai người trong số họ.
Trác Khởi hắc hắc hai tiếng, bước nhanh đuổi theo sóng vai đi cùng cô.
Anh giả vờ vô tình mở miệng: " Ý tỷ, thi thế nào? "
Đan Ý đưa ra một đáp án bảo thủ " Được "
Cộng thêm điểm số của lớp chuyên ngành của cô, trong lòng cô vẫn có chút đáy.
Khoảng thời gian học tập tuyệt vọng nhất từ trước đến nay của cô đều dành riêng cho lớp 12.
Không dám có một chút lơi lỏng.
Đó là mục tiêu của cô
" Còn cậu thì sao? " Cô hỏi ngược lại.
Trác Khởi cũng là một ngữ khí tùy ý*, " Cũng không sai biệt* lắm so với bình thường đi ".
(* ngữ khí tùy ý: giọng điệu bình thường )
(* sai biệt: sai: lầm; biệt: riêng rẽ. Khác hẳn nhau )
Đan Ý biết anh nói chuyện có chút dè dặt, đại khái cô cũng biết trình độ thành tích của anh như thế nào.
Trường cao trung Thanh Thành là 1 trường cấp 3 trọng điểm, tỷ lệ học sinh hàng năm rất cao, đặc biệt là các lớp trọng điểm.
Trác Khởi lại là người ở lớp trọng điểm khoa học, không kém bao lâu.
Hai người nói xong liền đi ra cổng trường, ngoài cửa cũng đứng đầy người, đều là phụ huynh đến đón con.
Trong đó bao gồm Trác Khởi.
Anh nhìn tin nhắn trong điện thoại di động của mình, tìm kiếm đám đông, " Sao mẹ tôi cũng tới đây, không phải là bà đừng tới sao?"
Đan Ý: " Có người đến đón cậu còn không hài lòng ? "
Cô vỗ vỗ bả vai anh, chỉ xuống hướng bên trái cổng trường: " Tôi còn có chút việc, đi trước đi ".
....
Xung quanh truyền đến tiếng hỏi han ân cần của phụ huynh.
" Thi xong đừng nghĩ ngợi lung tung. Hôm nay mẹ sẽ làm cho con một bữa thịnh soạn! "
" Không phải con vẫn muốn đi du lịch sao, ba xin nghỉ phép, ngày mai cả nhà chúng ta đi chơi ".
" Hôm nay anh trai em từ Anh trở về, cả nhà chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau ".
Đan Ý đeo cặp sách của mình, bóng lưng thẳng tắp, một mình xen kẽ qua đám người.
Cô đi bộ đến một cửa hàng hoa gần trường và mua một bó hoa hồng.
Sau đó, bắt taxi đến nghĩa trang ở ngoại ô.
Những quản lý ở lối vào nghĩ trang đều biết cô, sau khi nhìn thấy cô đến, họ cho cô vào mà không nói một lời.
Đan Ý khom lưng hướng họ cảm tạ.
Cô quen thuộc đi tới một bia mộ, đặt bông hồng trên tay xuống, người cũng ngồi xổm xuống theo.
" Mua hoa yêu thích của mẹ ".
Đan Ý nhìn tấm ảnh đen trắng trên mộ, người phụ nữ tóc dài màu đen, khuôn mặt xinh đẹp, có vài phần tương tự cô.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng nói: " Mẹ, con đã hoàn thành bài kiểm tra ".
" Môn thi đầu tiên là thi Ngữ Văn, viết rất thuận lợi ".
" Đề toán lớn sau này vẫn khó như trước ".
" Tiếng Anh con đã kiểm tra thẻ trả lời ba lần..."
Đan Ý lải nhải nói rất nhiều, ở đó lẩm bẩm.
Xung quanh là một sự im lặng, không ai trả lời cô.
Một lúc lâu sau.
Đan Ý hơi ngẩng đầu lên, lộ ra gương mặt sáng người động l*иg người, chiếu xuống hoàng hôn, trong mắt lóe lên ánh sáng.
" Mẹ, con muốn thi vào Thanh Đại ".
Gió tháng sáu, dịu dàng lướt qua khuôn mặt của cô, ẩn cầu nguyện của thiếu nữ, cùng nhau thổi đi.
Đến nơi để đi
*
Buổi tối hôm đó là buổi họp mặt của các bạn lớp 10 khoa văn, sau khi tốt nghiệp mọi người đều bôn ba, cơ bản rất khó tụ tập cùng một chỗ, cho nên lớp trưởng cùng mấy ban giám hiệu tổ chức hoạt động lần này.
Đan Ý trở về nhà sau khi ra khỏi nghĩa trang, bà ngoại cô đã nấu rất nhiều món ăn ngon.
Ông ngoại ngày thường đốc thúc cô học tập cũng không nhắc đến chuyện thi cử.
Hai người vô cùng ăn ý chiếu cố tâm tình sau khi cô thi xong.
Không thảo luận, không đoán, tất cả mọi thứ chờ đợi kết quả.
Sau khi ăn cơm xong, Đan Ý nhận được tin nhắn Wechat từ bạn cùng bàn, cô ấy gửi cho cô vị trí, nói địa điểm là KTV cho buổi tụ tập hôm nay.
Đan Ý trả lời một chữ " Hảo ", sau đó lại đi thay một bộ quần áo.
Trước đây cô học lớp 10 và lớp 11 đều là ở lớp khoa học, lớp 12 mới chuyển sang lớp văn, may mắn gặp một nhóm bạn học rất thân thiện, cùng cô trải qua năm cuối cấp 3.
Khi Đan Ý tới KTV, những người khác trong lớp cơ bản đều đến đông đủ.
Ngay khi cô bước vào cửa, các thành viên thể thao nhìn thấy cô với đôi mắt tinh tế, hét lên: " Hoa khôi lớp học của chúng ta cuối cùng đã đến! "
Nữ sinh hôm nay thay đồng phục màu đen trắng, mặc áo sơ mi trắng đơn giản, vạt áo buộc vào quần jean bút chì màu xanh nhạt, eo thon chân dài.
Một gương mặt chưa son phấn, xinh đẹp và sáng sủa, tóc đen xõa bung ngang lưng, làn da trắng như tuyết.
Đan Ý vẫy vẫy với mọi người, sau khi nhìn thấy bạn cùng bàn của mình liền ngồi xuống bên cạnh.
Trong phòng chia làm mấy nhóm người, có người chơi xúc xắc, có người đoán quyền, có người hát ,mọi người chơi đùa vui vẻ.
Đan Ý mỗi trò chơi đều tham gia một chút, sau khi chơi mệt mỏi liền trở về vị trí cũ.
Cô nhìn những chai bia cong queo trên bàn cà phê, tìm ra một bình chưa mở qua, kéo vòng lon ra, ngửa đầu uống cạn.
Mùi rượu hơi cây đắng lan tỏa trong miệng, cô chỉ khẽ nhíu mày, sau đó tiếp tục uống.
Thòi gian trôi qua một lát, bàn cùng bàn đột nhiên kéo cô lên, " Ý Ý, mau đến, đại hợp xướng rồi ".
Trong tay Đan Ý bị ép nhét một cái micro, tiếng nhạc vang lên theo ——
" Lớp học này quá kiêu ngạo
Không có bài học nào được nói
Nhưng vẫn rất ấm áp ... "
Cô nhìn nhóm bạn cùng lớp vừa hát vừa khóc, trong lòng vừa cười vừa khóc.
Tạm biệt, mái trường cấp 3 của tôi.
.....
Hơn mười một giờ, mọi người lục đυ.c từ trong quán karaoke đi ra.
Đan Ý uống không nhiều lắm, đầu óc coi như tỉnh táo, cô lần lượt chia tay các bạn cùng lớp, sau đó chuẩn bị đi bộ về nhà.
Phía sau có một nam sinh bị mấy bạn cùng lớp đẩy ra ngoài.
" Đi a lớp trưởng, bỏ qua thôn này se không có cửa hàng này! "
" Đúng vậy, hiện tại thi đại học đã kết thúc, có thể yêu đương ".
" Cậu còn không tỏ tình, phải đợi đến khi nào a? "
" Nếu cậu không hành động, cô ấy sẽ rời đi! "
Cậu bé khuôn mặt đỏ bừng, nhìn thoáng qua bóng lưng của cô gái, nhận được sự khuyến khích của các bạn cùng lớp, miệng không rõ ràng hét lên: " San, Đan Ý, đợi đã ".
Sau khi nghe tên của mình, cô gái quay trở lại.
Cậu bé đi đến trước mặt cô dưới sự đẩy của các bạn cùng lớp và hét lên tên cô một lần nữa : " Đan Ý, tôi có một vài điêu muốn nói với cậu ".
Cô xoay người lại, ngước mắt lên, một đôi mắt hồ ly trời sinh, đuôi mắt tự nhiên vểnh lên, quyến rũ động lòng người.
Bởi vì uống chút rượu, sóng mắt lưu chuyển, lãnh diễm lại mê ly.
Chàng trai không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của cô, cúi đầu và hét lên: " Tôi, tôi thích cậu ".
" Wow—— ".
Đằng sau là tiếng ồn ào của các bạn cùng lớp, giống như cung cấp cho anh ta đủ can đảm, cậu bé tiếp tục nói: " Tôi biết mục tiêu của cậu là Thanh Đại, tôi muốn cùng một trường đại học với cậu! ".
Trước kỳ thi tuyển sinh đại học, giáo viên chủ nhiệm yêu cầu mỗi học sinh viết về trường Đại học mục tiêu của mình, sau đó dán nó trên bảng đen đằng sau lớp học.
Sau đó cậu ấy đã xem qua, Đan Ý viết là [ Đại học Thanh Đại ]
" Xin hỏi, cậu nguyện ý làm bạn gái tôi không? "
Đan Ý kiên nhẫn nghe xong lời nam sinh nói, nội tâm thổ lộ trước mắt cũng không có dao động quá lớn, sau đó cô mới mở miệng : " Xin lỗi ".
" Tôi đã có người mình thích rồi ".
Mục tiêu của cô là Thanh Đại, đó là bởi vì cô thích người đó ở đó.
Tác giải có một câu nói:
Ding~
Vợ chồng cháo gạo lứt đến với TvT
【Lưu ý】: Lời bài hát bắt nguồn từ " Ký ức ".
RYK: mới tập edit nên sẽ có nhiều sai sót, vẫn còn nghiệp dư TvT
RYK: lịch ra chap thì 3 ngày/1 chap, do mình hơi là bận nên thời gian ra sẽ lâu